Từ Yến Chu tắm rất nhanh, chàng lau sạch bọt nước trên người rồi mặc quần, khoác áo đi vào nội thất.
Người trên giường đã núp trong chăn, màu đỏ thẫm của chăn bông càng làm nổi bật làn da trắng hồng của nàng, còn trắng hơn cả ngọc thạch. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Chàng hỏi: “Ngủ rồi à?”
Tóc Cố Diệu đã khô, nàng chỉ chỉ Từ Yến Chu: “Huynh lau khô tóc rồi hẵng ngủ, nếu không sáng mai sẽ đau đầu đấy.”
Từ Yến Chu ngồi ở mép giường lau tóc, động tác của chàng mạnh bạo, đôi khi lại làm văng nước vào chăn nhưng vẫn mảy may không biết, tóc còn chưa khô mà chăn đã ướt một mảng.
Cố Diệu ngồi trên giường quan sát Từ Yến Chu nghiêng người, vai chàng rộng lớn, quần áo lỏng lẻo như muốn thấy hết toàn bộ.
Cố Diệu nhìn một hồi mới định thần lại, chăn bông đã ướt một góc lớn, nàng nhăn mày: “Sao chân tay vụng về thế này? Để ta lau giúp huynh.”
Từ Yến Chu không từ chối: “Ừ, vậy A Diệu giúp ta đi.”
Cố Diệu nhận lấy tấm khăn từ từ lau khô tóc cho chàng, nàng phát hiện phần áo sau lưng chàng đã bị tóc làm ướt.
Nàng thở dài hỏi: “Huynh không cảm thấy ướt à?”
Từ Yến Chu quay đầu nhìn: “Hình như có một chút, ta sẽ cởi ra phơi đến sáng là khô ngay.”
Bộ quần áo mới mặc cũng chỉ ướt một ít nên không cần thay bộ khác.
Từ Yến Chu cởi áo treo lên giá, đứng cạnh giường một hồi mới nói: “Nàng ngủ đi, ta sẽ tắt đèn.”
Cố Diệu chưa kịp nhìn sang thì ngọn nến đã tắt khiến gian phòng tối om, đêm nay trăng ẩn trong mây không có ánh sáng.
Từ Yến Chu lần mò trong bóng tối trèo lên giường, chẳng biết vấp phải cái gì, không ngã xuống đất mà lại bổ nhào lên giường.
Cơ thể mềm mại bị Từ Yến Chu đè ép một hồi mới vội vàng đứng dậy: “A Diệu, nàng không sao chứ, bị đè có đau không?”
Người Cố Diệu không sao nhưng bị kinh hoảng: “Ta không sao, không đau, huynh mau lên giường ngủ đi.”
Từ Yến Chu vẫn xót nàng: “Để ta nhìn xem, ta đi thắp nến.”
Chàng là một đại nam nhân dù ngã cũng chẳng đáng gì, nhưng Cố Diệu là một cô nương mềm mại bị chàng đè lên như vậy, Từ Yến Chu không yên lòng.
Cố Diệu không cho: “Còn muốn bị ngã lần nữa à? Không sao, huynh mau ngủ đi.”
Từ Yến Chu còn chưa kịp đáp, nàng lại nói tiếp: “Đã nói không sao mà, cứ nghe ta là được. Nếu không tin huynh thử sờ tay ta đi, thật sự không sao cả.”
Từ Yến Chu thầm nghĩ thứ chàng đè lên đâu phải tay chân, dường như vừa rồi chàng đã đè lên ngực Cố Diệu.
Chàng vẫn xác định thêm lần nữa: “Thật sự không sao chứ?”
Cố Diệu khẳng định: “Thật đấy, có chuyện gì được, huynh chỉ…lo lắng linh tinh.”
Từ Yến Chu: “Không sao thì tốt.”
Trong đêm tối, chàng lặng lẽ lần qua nắm chặt tay Cố Diệu, chậm rãi kéo người vào lòng, đây chính là lúc Từ Yến Chu thả lỏng nhất.
Cho dù không làm gì cả, chỉ cần được ôm Cố Diệu chàng đã cảm thấy an tâm.
Rồi chàng gợi chuyện: “Hôm nay Sở Hoài hỏi ta, phải chuẩn bị bao nhiêu sính lễ mới được cưới Ấu Vi.”
Cố Diệu lên tinh thần: “Vậy huynh nói thế nào? Nhà chúng ta chỉ có mỗi Ấu Vi là cô nương, việc xuất giá không thể qua loa được, dù bây giờ Sở Hoài chưa có tiền vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, tam thư lục sính và các thứ khác đều không thể thiếu, lễ hỏi càng nhiều càng tốt, nhà chúng ta cũng chẳng giữ lại làm gì, rồi sẽ cho hắn hết.”
Từ Yến Chu nhớ khi đó chàng đã nghĩ, chỉ cần chuẩn bị thêm một phần hồi môn rồi gả muội muội ra ngoài là được, quan trọng gì lễ hỏi hay không lễ hỏi.
Thật may lúc ấy chàng không nói ra.
Từ Yến Chu: “…Chưa nói gì hết, ta muốn hỏi ý của nàng và mẫu thân trước.”
Cố Diệu nói đúng, tam thư lục sính thiếu một phần đều không được, nhất định phải càng nhiều càng tốt.
Từ gia không quan tâm đến tiền bạc, nhưng phải có tâm ý.
Chàng không khỏi suy tư, ngày trước lúc chàng thành thân là cảnh tượng thế nào, lễ hỏi chuẩn bị chu toàn, tam thư lục sính, kiệu tám người nâng, tất cả đều do một tay Lư thị chuẩn bị, nhưng cuối cùng thậm chí bái đường cũng chưa làm.
Từ gia bị xét nhà, sinh lễ đều sung công cùng toàn bộ gia sản, từng có không có nghĩa là không cần, nay trong nhà nhiều bạc nhiều vàng lại không thể thêm vào sính lễ cho Cố Diệu.
Chàng cũng muốn chuẩn bị đầy đủ những thứ này.
Cố Diệu tiếp tục: “Nếu hắn muốn cưới Ấu Vi phải mang thành ý đến đây, nói suông thôi chưa đủ, chỗ ta vẫn giữ ngọc bội và trang sức bằng vàng hắn đưa, ngày mai sẽ trả lại.”
Đây không phải muốn làm khó hắn mà chỉ cần tâm ý, đến cả cái này còn không có, chẳng lẽ hắn muốn ăn cơm mềm?
Từ Yến Chu nghĩ một lúc rồi đáp: “Ừ, trả cho hắn đi.”
Chàng cúi đầu hôn Cố Diệu một cái, chàng đã từng thề rằng, người khác có gì Cố Diệu cũng sẽ có cái đó, chỉ nhiều hơn chứ không thể ít.
Cố Diệu sờ trán, trong phòng quá tối không nhìn rõ người, nàng lại gần như có như không hôn lên ngực chàng.
Hơi thở Từ Yến Chu trở nên nặng nề: “Ngủ ngoan, đừng làm rộn.” Trời vừa sáng chàng đã phải đi, không thể ở lại quá lâu.
Dường như bóng tối tiếp thêm dũng khí cho nàng, Cố Diệu có thể tượng tượng ra hình dáng cơ bụng của của Từ yến Chu, nàng biện bạch: “Chẳng may cọ vào thôi, ngủ.”
Loại chuyện chẳng may này có lần một sẽ có lần hai, rất nhanh Cố Diệu lại vô tình cọ một tí. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Vừa thấy Từ Yến Chu ho khan, Cố Diệu đã nói: “Vậy ta dịch ra chút sẽ không cọ vào nữa.”
Quá tam ba bận, nàng vẫn còn một lần nữa nhưng Từ Yến Chu không cho nàng cơ hội này, chàng ôm chặt lấy người: “Cứ thế này ngủ đi.”
Cứng rồi.
Cố Diệu nhắm mắt lại dán mặt vào ngực Từ Yến Chu, cánh tay ôm hông chàng một lúc cho đã ghiền, cảm thấy đủ mới chui khỏi ngực chàng chìm vào giấc ngủ.
Từ Yến Chu cảm thấy mình sắp hỏng, suốt đêm chàng không tài nào ngủ được, đành phải dậy sớm dịch lại chăn cho Cố Diệu thật kín rồi xuống giường.
Chỗ ướt trên quần áo đã khô, chàng mặc lại sau đó đến quân doanh.
Sáng sớm các tướng sĩ đã thức dậy luyện tập, luyện binh xong sẽ ăn sáng, bữa sáng là bánh bao hấp và tào phớ, ai thích dưa chua thì rắc lên trên, nếu không thích có thể thêm một thìa dầu ớt.
Từ Yến Chu ăn sáng cùng các tướng sĩ xong liền nghĩ đến chuyện sính lễ. Sính không thể thiếu vàng, bánh sính, hải vị*, ba sính còn lại là rượu, đường và trà.
(*) Bánh sính: giống bánh phu thê của VN ý. Hải vị (hải sản quý hiếm)
Trừ hải vị hơi khó tìm ra những thứ khác đều đơn giản, hải vị chờ đánh vào Thịnh Kinh sẽ dễ dàng xử lý hơn.
Từ Yến Chu còn muốn mua một số thứ mới lạ, quý hiếm mà Cố Diệu thích.
Hai người đều vì sính lễ mà phát sầu, Sở Hoài không thể so bằng Từ Yến Chu, hắn không có chức quan không có việc làm, trong túi đến một văn tiền cũng chẳng có, đành đi hỏi Lưu Vĩ Trạm.
“Làm gì để kiếm tiền bây giờ?”
Lưu Vĩ Trạm ngớ ra: “Trông ta giống có tiền lắm à? Hỏi ta làm gì!”
Cũng vì Sở Hoài không biết phải hỏi ai, những người khác hắn không quen, hơn nữa loại chuyện này cũng không thể hỏi Từ Yến Chu, nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn Lưu Vĩ Trạm.
Lại nói, tuy Lưu Vĩ Trạm không có tiền nhưng hắn có heo có gà, nhất định sẽ nghĩ ra cách kiếm tiền.
Mặt Lưu Vĩ Trạm vô cùng tang thương, Sở Hoài không nhắc hắn còn không nhớ bản thân chỉ đang nuôi heo cho Cố Diệu, một xu dính túi hắn cũng chẳng có.
Sở Hoài: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi có cách nào không?”
Lưu Vĩ Trạm thở dài: “Cái này ngươi nên đi hỏi Cố Diệu, ngươi nghĩ xem nàng lấy tiền ở đâu ra, phóng hỏa giết người cướp của, ép đậu phụ rồi trồng rau, cái gì cũng làm, ngươi muốn kiếm tiền cứ đi theo Cố Diệu…Nhìn đi, lũ heo trắng trẻo mập mạp này đều là của nàng ta.”
Lưu Vĩ Trạm tính thành tiền: “Một đầu heo ba lượng rưỡi, vài trăm đầu là gần ngàn lượng, còn gà, vịt, ngỗng…”
Sở Hoài: “…”
Không có khả năng đi gỡ trời, càng không kịp làm ruộng hay chăn heo, chỉ còn cách duy nhất là làm trộm cướp, đạo tặc, cường hào…
Sau đó, Sở Hoài và Từ Yến Chu một người hướng đông, một người hướng tây, sáng nào cũng dậy sớm đi ra ngoài tới trưa mới quay lại, mang về chưa đến hai mươi lượng bạc.
Dân nghèo, đến đạo tặc cũng nghèo, kẻ nào bị bắt hoàn lương chỉ còn cách làm cu ly, vào tiệm đậu phụ xin một chân xay đậu.
Từ Yến Chu cảm thấy vô lực, cứ thế này thì đến khi nào mới kiếm đủ tiền sính lễ.
Tối thiểu phải đủ một vạn lượng vàng làm tiền sính. Nhưng thậm chí một cơ hội để chàng tích cóp tiền cũng chẳng có, những lúc có tiền chàng đều muốn giao hết cho Cố Diệu, không hề giữ lại làm vốn riêng.
Sở Hoài cũng vậy, luôn muốn đem tiền cho Từ Ấu Vi, nhưng hễ vào tay Từ Ấu Vi xong, vừa quay đầu nàng đã giao hết cho Cố Diệu.
Hơn hai mươi lượng bạc, toàn bộ đều vào tay Cố Diệu.
Lưu Vĩ Trạm mắng: “Đến việc tích vốn riêng mà các ngươi cũng không biết làm, đáng!”
Từ Yến Chu sặc lại: “Ngươi làm được chắc?”
Lưu Vĩ Trạm: “…Ta cũng không, mà các ngươi cứ phải suy nghĩ xoắn xuýt làm gì, sính lễ, còn thứ nào tốt hơn thiên hạ? Đánh chiếm thiên hạ lấy làm sính lễ không phải rất tốt sao?”
“Chia thiên hạ thành hai, mỗi người một nửa, Từ cô nương cũng không còn quay đầu lại giao cho phu nhân nữa.” Lưu Vĩ Trạm thở hắt ra, chỉ hy vọng hai người này đừng giày vò hắn nữa. “Các ngươi xem như vậy không phải xong rồi sao, còn kiếm tiền làm gì, đầu tiên hạ Dự Châu rồi lại chiếm Ninh Châu, cuối cùng đánh vào Thịnh Kinh!”
Sở Hoài: “Quốc khố, thái y viện, ngự thiện phòng đều có đồ tốt.”
Từ Yến Chu quyết định: “Điểm binh, xuất chinh.”
Binh mã Vân Châu đóng ở ngoài thành Lĩnh Nam, chỉ cách Dự Châu vài chục dặm.
Vì bảo toàn Dự Châu Trấn Viễn Hầu gần như đã kiệt sức, hắn đường đường là đại tướng quân mà đến một tòa thành cũng không giữ được, lúc đầu có mười vạn binh đến giờ này chỉ còn hơn ba vạn, mà Vân Châu đã gần chính vạn binh mã.
Trước kia mười vạn còn đánh không lại ba vạn, hiện tại ba vạn dĩ nhiên sẽ đánh không lại chín vạn.
Trấn Viễn Hầu đành trông chờ Vân Châu hết lương thực cạn muối mà tự diệt vong, có điều Từ Yến Chu càng có nhiều binh mã, Vân Châu sẽ càng lớn mạnh.
Vốn dĩ ban đầu xuất binh chỉ để lùng bắt Từ Yến Chu, buộc hắn phải ra khỏi thành, kết quả Đại Sở lại bị đánh đến hoa rơi nước chảy. Nay hắn giữ được hay làm mất thành, còn phụ thuộc vào việc Từ Yến Chu có tiếp tục tấn công hay không.
Trấn Viễn Hầu đã chờ ở đây được mấy tháng, tóc lấm tấm sợi bạc, người cũng gầy đi một vòng, cả người già nua không ít. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Sĩ khí quân Đại Sở xuống thấp, Trấn Viễn Hầu tuần tra một vòng rồi thở dài trở lại chủ trướng, không biết Dự Châu còn giữ được bao lâu.
Hắn nhìn chằm chằm vào sa bàn, qua một hồi lâu có người đến báo: “Tướng quân, Ninh Châu bị phá, Từ Yến Chu đang dẫn binh đánh vào.”
Trấn Viễn Hầu đã ngoài năm mươi, tuổi lớn lỗ tai nghe không rõ, hắn hỏi lại: “Nơi nào?”
Mật thám nhắc lại: “Ninh Châu!”
“Ninh Châu làm sao?”
Mật thám lớn tiếng đáp: “Ninh Châu bị phá, Từ Yến Chu đang dẫn binh đánh vào.”
“Ai dẫn binh đánh vào?” Lỗ tai Trấn Viễn Hầu ong ong, tại sao là Ninh Châu?
Mật thám lo lắng đến toát mồ hôi: “Đại tướng quân, chính là Từ Yến Chu, Từ Yến Chu dẫn binh đánh vào Ninh Châu!”
Binh mã Đại Sở đều dồn đến Dự Châu, Từ Yến Chu tấn công Ninh Châu như lấy đồ trong túi chẳng cần tốn sức.
Trấn Viễn Hầu lảo đảo suýt ngã xuống đất.
Mật thám vội vàng đỡ hắn, lần này Từ Yến Chu ra tay rất ác, mang theo vài phần nhẫn tâm đến công thành, không biết là vì sao.
Trấn Viễn Hầu lần tìm ghế dựa ngồi xuống, Ninh Châu ở phía đông bắc của Dự Châu, từ Lĩnh Nam đến Ninh Châu phải trèo qua mấy ngọn núi, tại sao bọn họ lại chọn đánh Ninh Châu?
***
Thành Ninh Châu bị chiếm hoàn toàn, Từ Yến Chu dẫn người tiến vào phủ thủ thành, thủ thành Ninh Châu là một lão nhân đã có tuổi, chàng cho người trói ông nhốt vào đại lao trong phủ.
Bên trong phủ thủ thành khá hoang tàn, chưa tính đến vàng bạc châu báu, thậm chí hoa cỏ cũng không có.
Từ Yến Chu dạo một vòng quanh phủ, từ trong ra ngoài chỉ cần có một mảnh đất đều bị khai khẩn trồng rau, hơn nữa còn cấy cả mạ xanh mơn mởn.
Từ Yến Chu: “…”
Sở Hoài: “…”
Lưu Vĩ Trạm tấm tắc: “Trương đại nhân thật đúng là một nhân tài.”