• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gà



Bên ngoài tuyết vẫn rơi, cành cây gần như bị đè gãy, cung nhân quét sạch tuyết trên con đường nhỏ nhưng chỉ trong chốc lát đã trắng xóa.



Từ Yến Chu bọc kín áo choàng cho Cố Diệu, kéo mũ đội lên cho nàng, cổ áo làm bằng lông thỏ trắng mềm mại khiến chàng ngứa ngáy sờ soạng một cái.



Cố Diệu nhìn mấy sợi lông trắng trong lòng bàn tay Từ Yến Chu vội hỏi: “Chàng…làm gì đấy!”



Từ Yến Chu nhanh chóng chuyển chủ đề: “Thỏ, mấy ổ thỏ ở Vân Thành.”



Cố Diệu ghét bỏ: “Chàng còn quản đến thỏ…”



Hai người vào phòng, Từ Yến Chu che chắn các khe hở thật kỹ, trong phòng thắp nến ấm áp mềm mại. Bất tri bất giác đã qua hơn bốn tháng, trong Vị Ương Cung cũng có thêm nhiều thứ. Sách Cố Diệu thường đọc, lò sưởi tay, đồ ăn vặt, mật ong và vài món đồ chơi linh tinh. Tủ quần áo đều là y phục của hai người bọn họ và rất nhiều khăn tay, túi thơm, hà bao Từ Ấu Vi đưa đến.



Không phải cung điện mà là nhà.



Từ Yến Chu nói: “Những đồ đạc trước kia ta đều nhớ kỹ.”



Đàn thỏ, tủ giường lò, bình thuốc, từng thứ từng thứ.



Chàng vắt áo choàng lên cái giá bên cạnh bếp lò, xoa đầu Cố Diệu: “Ta chỉ chạm vào một cái nàng đã mắng ta, mấy ngày nữa sẽ đem da thỏ đến may quần áo cho nàng.”



Cố Diệu: “Quần áo của ta quá nhiều.”



Quần áo, trang sức, các loại trân châu ngọc thạch rất nhiều, quần áo càng không thiếu.



Từ Yến Chu lại nói: “Không hề nhiều.”



Nàng xinh đẹp như vậy, mặc quần áo đẹp càng xinh đẹp hơn, lại nói tương lai nàng mang thai còn phải may thêm đồ mới.



Cố Diệu chớp mắt: “Chàng nhìn chằm chằm vào bụng ta làm gì?”



Từ Yến Chu vội đáp: “…Không có gì.”







Đôi khi Từ Yến Chu thầm nghĩ, phải chăng chàng thật sự có vấn đề, lẽ nào vì bệnh cũ tổn thương thân thể cho nên lâu như vậy vẫn chưa có con?



Tuy rằng chàng biết chưa phải lúc thích hợp, nhưng sau đó nghĩ lại, chỉ cần hài tử đến, bất cứ lúc nào cũng là thời khắc tuyệt vời.



Lư thị chưa bao giờ thúc giục bọn họ, Cố Diệu cũng không nói gì, là chàng tự luẩn quẩn trong đầu mà thôi.



Chàng muốn có con, tốt nhất là nữ nhi, giống Cố Diệu.



Từ Ấu Vi sẽ thành cô cô ruột, nhưng đứa bé không thể giống cô cô của nó.



Cố Diệu cảm giác được Từ Yến Chu có tâm sự, có điều nàng chưa bao giờ nghĩ đến phương diện kia. Đối với chuyện con cái, Cố Diệu muốn thuận theo tự nhiên. Có tất nhiên sẽ sinh, chưa có cũng không vội, nàng còn trẻ không cần vội vàng sinh con.



Cố Diệu thấy Từ Yến Chu vẫn nhìn chằm chằm, vỗ chàng một cái: “Rốt cuộc là sao, quần áo bị nhăn?”






Nàng nhìn xuống eo mình, trong phòng ấm áp nên nàng không mặc nhiều, thắt lưng mảnh khảnh chỉ bằng một vòng ôm.



Từ Yến Chu nói: “Nhỏ ghê.”



Ôm Cố Diệu vào lòng nói: “Thật sự không có gì.”



Chàng vẫn quyết định tìm thái y đến xem, nếu thật sự có vấn đề tới lúc đó mới nói cho Cố Diệu biết.



Từ Yến Chu không muốn nói Cố Diệu cũng không ép, nàng muốn để chàng vui vẻ. Lần này Lưu Vĩ Trạm mang về khá nhiều thứ mới lạ, hạt giống có hạt tiêu và cà phê, sang đầu xuân sẽ trồng cà phê và hạt tiêu, chỗ dư lại để dùng.



Vốn Cố Diệu đang dự định ăn lẩu, trời lạnh ăn lẩu là thích hợp nhất, hiềm nỗi ít người không náo nhiệt, nếu đã có hạt tiêu và cà phê vậy làm món bò bít tết và uống tách cà phê.



Nàng hỏi: “Trưa nay chàng muốn ăn gì?”



Ba bữa đều do Ngự Thiện phòng làm, tuy rằng Vị Ương Cung có phòng bếp nhỏ nhưng rất ít khi nổi lửa.



Từ Yến Chu sảng khoái đáp: “Nàng muốn ăn gì ta ăn cái đó.”



Cố Diệu: “Vậy ta sẽ làm bít tết cho chàng, nấu mì và pha cà phê.



Những món này Từ Yến Chu chưa từng nghe qua, mà chưa từng nghe chắc chắn là độc nhất vô nhị, chàng thích.



Cố Diệu sai Từ Yến Chu đi giã hạt tiêu, xay cà phê, bản thân nàng ướp thịt bò, chuẩn bị sữa và đường cát.



Dùng muối, hạt tiêu và các loại hương liệu khác tẩm ướp thớ thịt bò, trong cung không có dao nĩa nên chỉ đành dùng đũa để ăn.



Từ Yến Chu nghiêm túc xay hạt tiêu và cà phê thành bột, hai loại hạt này có mùi rất lạ, chàng ngửi không quen. Càng không biết hai loại hạt này sẽ chế biến ra món ăn như thế nào.



Theo dõi Cố Diệu chế biến, miếng thịt bò được ướp chuyển sang màu sẫm, đốt dầu nóng trong chảo, sau đó cho miếng thịt bò vào chiên phát ra tiếng xèo xèo.



Mùi thịt tản ra ngay lập tức.



Mì đang được nấu trong nồi thiếc ngay bên cạnh, nước sốt sôi lên có màu nâu, trong không khí nồng nặc mùi thơm lạ lùng, Từ Yến Chu khó khăn chống đỡ cơn đói.



Thịt bò chiên xong, các cạnh và góc cháy xém, Từ Yến Chu nhìn mà bụng sôi cồn cào.



Cố Diệu ngửi được mùi thơm, quay đầu nhìn chàng nói: “Chắc sẽ ngon nhỉ.”



Từ Yến Chu khẳng định: “Chắc chắn rất ngon.”



Dẫu là bít tết hay mì, đều do chính tay Cố Diệu làm, bột tiêu và nước tương sánh thành một loại nước sốt, có mùi thơm nhẹ của hạt tiêu.



Ở Vân Châu cũng có hoa tiêu, ăn vào trong miệng tê dại, hạt hồ tiêu không hề có mùi khét.



Mì không trộn mà được xào lên cùng với nước sốt, cho ra đĩa rồi rắc thêm ít hạt tiêu xay lên trên.



Cố Diệu sai Minh Cảnh mang một phần bít tết, một đĩa mì, tách cà phê pha sữa đã thêm đường không hề đắng đến Thọ Khang Cung.



Tiếp đó bắt đầu chiên phần thứ hai, Từ Yến Chu ăn nhiều nên lần này nàng chiên nhiều thịt bò hơn.



Từ Yến Chu đang ngồi thêm củi vào bếp lò bỗng dưng nói: “Không cần gửi đến Yến Vương phủ.”



Cố Diệu khẽ giật mình, trời không quá lạnh gửi đến một phần cũng không sao: “Bảo nhà bếp làm rồi gửi qua.”



Chỉ cần không phải Cố Diệu làm, Từ Yến Chu sẽ không có ý kiến. Nàng rất thích Từ Ấu Vi và Từ Yến Nam, chắc hẳn nàng cũng thích trẻ con.



Tâm trạng Từ Yến Chu có chút suy sụp, chàng có thể không cần có con, nhưng Cố Diệu thích. Nàng đối xử với hai người Từ Ấu Vi tốt như vậy, với con của mình chẳng phải còn tốt hơn hay sao?



Ngẩng đầu lên nhìn Cố Diệu, khói từ trong nồi bốc lên phác họa nét dịu dàng trên gương mặt của nàng.



Từ Yến Chu thầm cảm thấy rất khó chịu, là chàng vô dụng, chàng không được.



Nhưng rõ ràng chàng rất mạnh mẽ.



Cố Diệu đang chuyên chú thăm lửa, thịt bít tết không cần chín quá kỹ, chiên lâu thịt sẽ bị dai. Nàng dùng đầu dao đâm xuống, cảm giác đã vừa chín tới lập tức vớt thịt ra đĩa.



“Đi thôi, ăn cơm nào.”



Bò bít tết ăn rất ngon, mùi vị khác hẳn các món thịt thông thường, thịt rất tươi, mềm, hơi cay nhưng không gắt.



Từ Yến Chu vốn thích ăn thịt, càng say mê hương vị này.







Mì nấu cũng rất ngon, ngon hơn mì trộn, bên trong còn có thịt băm, thơm ngon lạ miệng.



Từ Yến Chu ăn một lúc hai bát mì và hai miếng bò bít tết, còn Cố Diệu ăn một miếng bít tết và một bát nhiều mì, có lẽ vì món mới nên ăn nhiều hơn bình thường một chút.



Ăn hơi nhiều, Cố Diệu đưa tay xoa bụng, lập tức thấy hai con mắt sáng rực của Từ Yến Chu.



Nàng hỏi: “Sao vậy?”



Từ Yến Chu chỉ đáp: “Không có gì.”



Chàng không biết phải nói với Cố Diệu như thế nào, chàng…



Yêu thích đến mức nói không nên lời.



Cố Diệu xoay người đi vào phòng, hôm nay tuyết rơi rất thích hợp để ngủ, nàng thay quần áo chui vào chăn, nhanh chóng ngủ say.



Từ Yến Chu đứng bên cạnh giường khe khẽ thở dài, cũng học theo thay quần áo trèo lên giường nằm xuống.



Chàng biết mình nên thấy đủ, chuyện tốt trong thiên hạ một mình chàng sao có thể chiếm hết. Thân thể an khang, được ở bên cạnh Cố Diệu đến đầu bạc răng long, có người nhà bên cạnh, đệ đệ muội muội dẫu có lúc dính người đến đáng ghét, nhưng cũng rất nghe lời hiểu chuyện.






Tuy bọn bọ chưa có con nhưng nên thấy đủ.



Chỉ cần Cố Diệu ở bên, chàng đã rất mãn nguyện.



Ôm Cố Diệu vào lòng cảm thấy mỹ mãn, dần dần rơi vào mộng cảnh.



Từ Yến Chu không biết đó là mơ, chàng đang đứng ở một nơi xa cùng tiếng nước chảy bên tai, vô thức tìm kiếm bóng dáng Cố Diệu, chàng vừa tìm vừa gọi tên của nàng.



Chẳng biết đã đi bao lâu, bỗng nhiên có gì bám vào đùi khiến chàng phải cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một đứa trẻ chưa cao đến eo đang bám lấy bắp đùi mình, không hề sợ người lạ.



Muốn biết Từ Yến Chu thích trẻ con hay không, chỉ cần nhìn cách ngày thường chàng đối với Từ Yến Nam thế nào sẽ rõ.



Nghiêm mặt nói: “Ngươi là con cái nhà ai, đừng ôm ta.”



“Người làm phụ thân kiểu gì vậy, ngay cả con của mình cũng không nhận ra, chỉ biết gọi nương thôi, một khắc cũng không tách ra được, mất mặt!” Giọng nói của tiểu hài lanh lảnh giòn tan, buông bàn tay ra, duỗi đầu ngón út chọc vào hai má trắng mịn.



Dường như sợ Từ Yến Chu không khe rõ, lặp lại lần nữa: “Mất mặt!”



Từ Yến Chu: “…”







Chàng đành hỏi: “Ngươi nói ngươi là con nhà ai, con ta, vừa rồi gọi ta là gì, phụ thân?”



Lúc này chàng mới phát hiện, đứa nhỏ này có phần giống mình, cũng giống Cố Diệu.



Tiểu hài tử đáp: “Người đang nằm mơ, ai gọi chứ.”



Lòng dạ Từ Yến Chu gấp gáp không chịu nổi, tựa hồ cảm giác được chính mình đã sinh ra đứa nhỏ này, chàng nhẹ giọng ôn nhu nói: “Ta là phụ thân của con.”



“Người đang nằm mơ.”



“Mẫu thân con đâu, dẫn ta đi gặp mẫu thân con nhé.” Từ Yến Chu đang nghĩ sau này nên gọi Cố Diệu là gì.



Nương đứa nhỏ.



“Người đang nằm mơ.” Tiểu hài thả tay xuống, nghiêm nghị nói: “Phụ thân xấu xa!”



Từ Yến Chu bị mắng mà thầm vui sướng, chàng vội vàng muốn gặp Cố Diệu: “Nhanh nói cho phụ thân biết mẫu thân con đang ở đâu.”



“Mất mặt! Nằm mơ!”



Từ Yến Chu trộm nghĩ, đây có đúng là con ruột mình không? Tại sao lại…



Bế tiểu hài lên đi một quãng thật xa, rốt cuộc đến mép nước cũng tìm được Cố Diệu. Nàng đang đứng ở bên cạnh thượng nguồn con suối, mi mắt cong cong. Từ Yến Chu chưa kịp bước qua thì đã tỉnh giấc.



Những gì diễn ra trong mơ rất sống động, chàng nghĩ đến lời đứa bé kia đã nói, hóa ra thực sự chỉ đang nằm mơ mà thôi.



Cố Diệu vẫn còn ngủ, kéo người ôm vào ngực, thần sắc Từ Yến Chu khó nén được vẻ mất mát.



Đứa bé kia rất đáng yêu, giá như đó là con của mình thì thật tốt.



Chàng lại nghĩ, quả nhiên ngày nghĩ đêm mơ, vì mong ước có con quá lớn nên lập tức mơ thấy hài tử.



Nằm thêm trên giường một lúc, Từ Yến Chu ngồi dậy, Cố Diệu ngủ say hai má ửng hồng, chàng cúi xuống khẽ hôn lên má nàng.



Ra khỏi Vị Ương Cung, Minh Cảnh và Mộc Cận đang canh giữ bên ngoài, Từ Yến Chu thuận miệng hỏi một câu: “Giờ nào rồi.”



“Hồi Hoàng thượng, vừa qua giờ Dậu.”



Quá ngọ đi ngủ, thế mà đã ngủ được hai canh giờ.



Từ Yến Chu đứng trước cửa, tuyết rơi xào xạc, bầu trời dường được thắp sáng bởi các bông tuyết.



Tâm trạng Từ Yến Chu hơi rối loạn, trở về phòng ngắm Cố Diệu, không bị nóng, hô hấp đều đều, ngủ rất say sưa. Chàng nhớ sáng nay nàng dậy muộn, bước nhanh ra ngoài hỏi Minh Cảnh mấy ngày nay buổi sáng Cố Diệu dậy giờ nào, buổi trưa nàng ngủ bao lâu.



Minh Cảnh giải đáp từng câu: “Trời lạnh nên nương nương dậy hơi trễ.”



Từ Yến Chu đi lại dưới hành lang vài vòng, lòng chàng vừa hỗn loạn vừa nóng rực, gần đây chàng thường xuyên nghiên cứu những loại sách này.



Cố Diệu ngủ rất nhiều nhưng không có biểu hiện nôn mửa, nguyệt sự tháng này đã trễ sáu bảy ngày.



Chàng đi trong gió tuyết.



Bông tuyết bám đầy trên mặt giúp tinh thần tỉnh táo hơn phần nào, chỉ cần gọi thái y đến bắt mạch là được, chàng cần gì phải ở đây đắn đo trước sau làm gì.



Nhưng nếu không phải.



Từ Yến Chu tự nhủ, khả năng không có rất nhỏ, nguyệt sự đã chậm sáu bảy ngày nay, tại sao chàng không phát hiện ra sớm một chút cơ chứ.



Tim nhảy dồn dập, chàng không dám vào điện, chàng…



Tuyết phủ đầy vai, đỉnh đầu, Minh Cảnh và Cận Mộc ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi không hiểu chuyện gì, càng không dám mở miệng.



Rốt cuộc Từ Yến Chu cũng quay lại, phủi tuyết trên vai xuống: “Minh Cảnh, ngươi đi mời thái y đến thiên điện chờ trước.”



Sau đó chàng lại thở ra một hơi mới đẩy cửa đi vào.



Tuyết dính khắp người, Từ Yến Chu đứng bên cạnh bếp lò hơ nóng đến khi thân thể ấm áp mới tiếp tục đi vào nội điện.



Cố Diệu còn chưa tỉnh mà hai mắt Từ Yến Chu đã nóng rực.



***



Tác giả có lời muốn nói.



Từ Ấu Vi: “Huynh không sao chứ?



Hài tử: Người chỉ mơ thôi.



Từ Yến Chu: …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK