Cố Diệu: “Cá đã lớn dù muốn nuôi cũng không tăng được bao nhiêu cân, nếu trong đầm có cá con sẽ giữ lại nuôi.”
Có điều, cá chuối tính tình hung dữ sẽ nuốt những loại cá khác, phải đào ao thả riêng. Dự Châu không thiếu đất hoang, cỏ cây lại nhiều, chọn thời điểm thích hợp đào thêm vài cái ao nuôi cá trắm cỏ và cá chép sông cùng tôm cua các thứ.
Đến khi cá tôm đều lớn có thể chế biến thành nhiều món ngon khác nhau.
Chỉ cần được nuôi cá Lưu Vĩ Trạm đã cảm thấy thỏa mãn, vậy nhưng trong đầm nhiều cá thế này, ăn hết thì quá tiếc.
Cố Diệu lại nói: “Ăn một nửa, nửa còn lại làm cá muối.”
Cá nên ăn lúc còn tươi là ngon nhất, nhưng vẫn nên để lại cho những bữa khác.
Cá tươi ướp muối, rượu, gia vị rồi phơi khô, để đến mùa đông lấy ra ngâm mềm, chiên hoặc hầm đều rất ngon.
Lưu Vĩ Trạm hồi tưởng lại miếng thịt khô xào mà hắn đã ăn trong mùa đông, từng thớ thịt chuyển sang màu hồng mận, lớp mỡ trong suốt béo ngậy, hắn không biết cá tươi ngon hay cá muối ngon hơn, bây giờ mỗi thứ chia làm nửa thật hợp ý hắn.
Một đám người khiêng giỏ trúc xuống núi, trở về lập tức bắt đầu làm cá muối, trộn ớt vào muối tinh, rắc thêm gia vị tẩm từ trong ra ngoài rồi treo thành từng hàng trên giá gỗ. Sau đó hun khói bằng các loại lá cây ăn quả, sấy khô nước trong thịt cá rồi treo dưới mái hiên, như vậy sẽ bảo quản được rất lâu.
Bọn họ ướp cá xong còn dư lại một nửa cá tươi, Cố Diệu muốn làm mì chả cá.
Tám vạn tướng sĩ mỗi bữa ăn xong vẫn chưa đã thèm, rất nhanh đói bụng, hơn nữa hai ngày nay khí trời vẫn luôn u ám, ăn một bữa mì sợi nóng hổi xua tan hơi ẩm.
Thịt cá giã nhuyễn, đối với cá sông còn tươi chỉ cần nêm muối cho đậm đà, chả cá màu hồng nhạt dồn vào một cái chậu lớn, nhóm đầu bếp nữ dùng muỗng nhỏ nặn ra những viên thịt cá tròn như quả bóng. Thả thịt cá viên vào nước sôi, sau một lúc nước trong nồi sẽ chuyển thành màu trắng sữa.
Trên bàn là những viên bột đã được nhào sẵn chuẩn bị để kéo mì, mười mấy đầu bếp tụ lại làm mì sợi, tiết kiệm thêm chút thời gian nấu ăn.
Một bên nấu cá viên, một bên hầm canh cá, phần xương lược ra đem hầm chung với nồi canh sườn, đun một nồi to trên lửa lớn ninh cho đến khi xương cá thật mềm, xương cá này sẽ nghiền nhỏ trộn với cám mạch rồi cho vịt ăn.
Bọn họ mua tổng cộng hơn năm mươi con gà, bốn mươi mấy con vịt và hai mươi con ngỗng trắng thật lớn, chia ra nhốt vào trong lều, hiện chúng đang vỗ cánh đoạt thức ăn.
Gà vịt đều là bảo bối có thể đẻ trứng, đến lúc già không thể đẻ được nữa sẽ làm thức ăn, Giang Nhị đổ đầy cám vào máng: “Đừng đoạt đừng đoạt, đều có cả.”
Gà vịt phải cho ăn, mà cá trong ao mới đào cũng phải ăn, Lưu Vĩ Trạm rắc cỏ sông xuống ao rồi gọi đám người Giang Nhị đi về: “Nhanh lên, hình như ta ngửi thấy mùi thơm…”
Giang Nhất nhìn mấy con ngỗng lớn trong lòng rất thỏa mãn: “Cũng lâu rồi chưa được ăn mì, ngày trước bị nhốt trong nhà lao Vân Thành đã từng ăn rất nhiều mì cải chua.”
Một tô mì dù hơi ít nhưng có thịt trên đó, những lát thịt hầm thật to.
Giang Nhị nuốt một ngụm nước miếng, khinh thường nói: “Không hiểu vào nhà lao thì có gì mà phải hoài niệm.”
Đường đường là Chu Tước Vệ, bị bắt còn chưa đủ mất mặt hay sao.
Giang Nhất vẫn một mực khoe khoang: “Sau đó được thả ra xuống ruộng làm việc, khai hoang ngoài thành, mỗi ngày đều được ăn ngon.”
Khi ấy không cần phải quan tâm đến thân phận, có tiền sẽ ăn thịt, hầm một nồi thật to mới gọi là cuộc sống.
Giang Nhị mỗi lần nghĩ đến việc đám người Giang Nhất ở Vân Thành ăn sung mặc sướng, còn những huynh đệ ở lại phải chịu sự nghi kỵ của hoàng thượng, mỗi ngày không trèo lên ngọn cây giám thị các quan đại thần thì cũng bám trên nóc nhà, chưa từng được ngủ ngon giấc, chưa từng được ăn một bữa cơm nóng thì lại bực bội trong lòng không có chỗ trút.
Hắn nâng chân lên, thiếu chút nữa đạp Giang Nhất xuống ao.
Lưu Vĩ Trạm cau mày tách hai người bọn họ ra: “Bao lớn rồi còn ầm ĩ hả, thấy phiền chút nào không, có tin tức của bọn Giang Tam chưa?”
Một đường đánh tới, khắp nơi đều phải cho người ở lại. Phần lớn đều đóng giữ trong phủ thủ thành cũ, giống như hết thảy mọi thứ ở Ninh Châu đều do Trương Tiên Ngôn đốc thúc.
Mấy người Giang Tam chịu trách nhiệm giám sát.
Giang Nhất đáp: “Không việc gì to tát, chỉ có đại nương trong Minh Nguyệt Lâu dẫn theo một nữ tử đến Lĩnh Nam tìm phu nhân, nhưng không nói rõ là chuyện gì nên bị Giang Tam nhốt lại.”
Lưu Vĩ Trạm ngạc nhiên: “Bắt nhốt? Sao chẳng thương hoa tiếc ngọc gì hết vậy?”
Giang Nhất khinh bỉ: “Thương hoa tiếc ngọc? Tướng quân chỉ dặn canh cho tốt đừng có chuyện gì cũng tới làm phiền phu nhân, việc kiếm tiền và nấu ăn đã chiếm hết thời gian của phu nhân rồi!”
“Nhốt mấy ngày sẽ thành thật thôi.” Giang Nhị cũng góp lời: “Nếu ngươi không đành lòng thì tự mình đi thỉnh cầu phu nhân đi, biết đâu phu nhân lại vui vẻ chuẩn bị sính lễ cho ngươi thì sao.”
Lưu Vĩ Trạm: “…Giang đại ca Giang nhị ca, chúng ta trở về đi, mì chín rồi.”
Trong tô mì lớn có ba viên chả cá và mấy đọt rau xanh mềm, các tướng sĩ bưng bát ăn mì, có người còn lấy thêm một thìa dầu ớt.
Đã chiếm được Dự Châu, sắp tới sẽ đánh thẳng vào Thịnh Kinh, bọn họ một đường đánh chiến thuận lợi khiến sĩ khí tăng vọt, chỉ chờ hợp thời cơ thừa thắng xông lên công phá hoàng thành, bắt giữ Chu Ninh Sâm, thay đổi triều đại.
Những tướng sĩ này có người đến từ Vân thành, có người từng là tù binh một lần nữa biên chế nhập vào quân doanh.
Từ khi bước chân vào quân doanh bọn họ đã thề sống chết vì non sông nước nhà, có lẽ một ngày nào đó họ sẽ chết trên chiến trường, chết dưới lưỡi gươm Khương tộc, thú biên vệ quốc, linh hồn vĩnh viễn lưu lại.
Nhưng không một ai có thể ngờ rằng mình sẽ chết bởi sự toan tính của đế vương Đại Sở, toàn bộ thi cốt của một vạn tướng sĩ đều chôn dưới cát vàng, bọn họ liều chết che chở cho Từ Yến Chu chạy thoát bởi vì hy vọng đến một ngày có thể thấy hoàng đế Đại Sở ngã xuống long ỷ.
Từ Yến Chu cùng các tướng sĩ ăn qua loa xong bữa, tiếp tục xem xét bản đồ phòng thủ thành Từ Châu.
“Ngày hôm đó mưa to, Sở Hoàng từ trên ngựa ngã xuống vẫn chưa biết bây giờ ra sao. Đại tướng quân, theo mạt tướng nghĩ chúng ta nên thừa thắng xông lên, tiến công hoàng thành.”
Từ Yến Chu cũng có ý này, hiện tại sĩ khí đang cao thích hợp để công thành nhất: “Tình hình ở Từ Châu thế nào?”
Sở Hoài đáp: “Đại loạn.”
Thành Dự Châu bị công phá khiến dân chúng Từ Châu kinh hồn táng đảm, không ít người đã chạy nạn về phía nam. Còn những người khác đều đóng cửa không ra khỏi nhà, sợ bị chiến hỏa liên lụy.
Hiện giờ Chu Ninh Sâm ốc còn không mang nỏi mình ốc, vừa phải quản lý quân doanh, vừa phải lo lắng chuyện ở Thịnh Kinh. Một Đại Sở cường thịnh, vương tước phú quý trong quá khứ, giờ này tất cả đều thu mình lo cho bản thân.
Nét mặt Sở Hoài trào phúng: “Nay thái hậu đang giám quốc, rất nhiều thế gia đã chuyển tới Giang Nam nghỉ hè. Sở Hoàng hạ lệnh phong thành nghiêm tra, thề phải sống chết cùng Thịnh Kinh.”
Chu Ninh Sâm bị thương là cơ hội ngàn năm có một, Từ Yến Chu hạ lệnh: “Điểm binh, sáng mai công thành.”
Ngày hôm sau.
Bầu trời u ám, mây đen cuồn cuộn chồng lên nhau.
Chu Ninh Sâm nhìn sắc trời bên ngoài, có phần bất mãn: “Chử đại nhân, thật sự sẽ không mưa chứ?”
Hỏa lôi đã được vận chuyển đến doanh trại, mười lăm khẩu pháo và hơn hai trăm viên hỏa lôi chắc hắn sẽ san bằng Dự Châu thành bình địa.
Chỉ có điều ngày hôm nay từ đầu đến cuối đều không thể khiến y yên lòng. Từ tháng năm trời đã bắt đầu đổ mưa, hết Giang Nam, Lĩnh Nam rồi bây giờ lại là Dự Châu.
Tháng sáu mưa càng nhiều, nếu vẫn tiếp tục hỏa lôi sẽ tịt ngòi, bọn họ lấy gì để công thành?
Chử đại nhân thuộc Lễ bộ, bình thường vẫn dự đoán thiên tượng, thi cát hỏi hung.
Chử Tạm Quang đáp lời: “Hồi bệ hạ, khí trời mấy ngày nay nhiều mây và sương mù, nhưng hạ quan có thể khẳng định.”
Một đám mây mỏng nói không chừng buổi sáng sẽ tan hết, hôm qua và hôm trước cũng thế này, trước khi trời mưa các đám mây sẽ tụ lại, nhưng mới vừa mưa xong, hôm nay nhất định sẽ không mưa.
Chu Ninh Sâm thoáng an tâm: “Ngươi lấy cái gì đảm bảo, đầu trên cổ ngươi ư?”
Chử Tạm Quang nghẹn lời, không dám đáp trả, phải biết khí trời tháng sáu như tình tình của đứa trẻ, dễ dàng thay đổi, hắn nào biết trời có đột nhiên đổ mưa hay không.
Ánh mắt Chu Ninh Sâm hơi tối: “Nếu không thể đảm bảo, cần ngươi làm gì.”
Chử Quang Tam sợ tới mức quỳ xuống, hắn còn đang đợi Hoàng thượng xử trí thì có một người xông vào quân trướng.
“Hoàng thượng, binh mã Vân Châu chỉ còn cách đây hai mươi dặm.”
Đáy mắt Chu Ninh Sâm lóe lên một tia lạnh lẽo.
Mười lăm khẩu pháo và hơn hai trăm viên hỏa lôi, toàn bộ đều đóng vào hòm gỗ, Chu Ninh Sâm khoác chiến giáp, che miệng ho khan hai tiếng: “Tốc chiến tốc thắng, nhất định phải đánh bọn chúng trở tay không kịp.”
Đại Sở chịu bao nhiêu thiệt thòi, Từ Yến Chu phải trả về bấy nhiêu.
Nguyên Bảo rót một tách trà: “Bệ hạ, uống trước làm ấm cổ họng.”
Chu Ninh Sâm một hơi dốc cạn tách trà, những khó chịu và đau nhức trong lồng ngực mới bớt đi một chút. Y bước ra khỏi doanh trướng, xoay người nhảy lên ngựa đi phía sau đội quân hướng tới Dự Châu.
Hai mươi dặm đường, chỉ mất chưa đầy nửa canh giờ.
Cách một lúc sẽ có do thám chạy tới báo cáo quân tình: “Đại tướng quân, Đại Sở đã xuất binh.”
Từ Yên Chu: “Xuất binh?”
Do thám gật đầu: “Thanh thế rất lớn, rất nhiều binh mã.”
Từ Yến Chu siết chặt dây cương: “Tiếp tục thăm dò.”
Do thám tiếp tục điều tra quân tình, Từ Yến Chu phân phó: “Truyền lệnh, nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ.
Chàng bỗng rơi vào trầm tư, nếu tiếp tục tiến lên sẽ đối mặt trực diện với quân Đại Sở, chàng dẫn theo năm vạn đại quân không có gì phải sợ. Nhưng kỳ lạ ở chỗ Đại Sở lại xuất binh, Chu Ninh Sâm tiến quân thay vì bảo vệ thành, e rằng có pháp bảo nào đó.
Chàng đưa ra quyết định thật nhanh: “Rút quân.”
Đại quân rút về cách thành Dự Châu ba mươi dặm, Từ Yến Chu hạ lệnh bày trận, canh phòng nghiêm ngặt chờ đợi.
Bầu trời mây đen cuồn cuộn, không còn trông thấy mặt trời.
Tiếng bước chân ngày càng tiến gần, trong lòng Từ Yến Chu mơ hồ cảm thấy bất an, thật giống như lần tiến quân vào Ô Ngôn Quan ngày ấy.
Chàng phân phó: “Truyền lệnh xuống, tiếp tục lui binh.”
Nhưng chưa đợi bọn họ lui thêm, binh mã Đại Sở đã tới.
Mặt đất rầm rầm chấn động, từ xa truyền đến một tia sấm sét nhưng không phải phát ra từ phía chân trời, ngay sau đó một tia lửa bắn tới.
Từ Yến Chu chợt thấy căng thẳng, hét lớn: “Toàn bộ nằm sấp xuống.”
Là hỏa lôi.
Hỏa lôi do chính Từ Yến Chu tìm người chế tạo ra, chàng biết rõ vũ khí này tầm bắn gần năm mươi thước. Hỏa lôi uy lực cực kỳ mạnh, nó có thể bắn thủng một hố sâu trên mặt đất bằng phẳng.
Từng quả cầu lửa bay tới, nổ tung ngay bên cạnh bọn họ.
Tiếng nổ ầm ầm khiến lỗ tai Từ Yến Chu đau nhức.
Xung quanh đều là cỏ cây, ngọn lửa bùng cháy ngay lập tức, khói bốc lên cuồn cuộn, Từ Yến Chu nhịn ho nói: “Sở Hoài, Lưu Vĩ Trạm, các ngươi lập tức về Dự Châu chuẩn bị nước bảo vệ thành.”
Chu Ninh Câm sử dụng hỏa lôi, nhưng bọn họ không thể.
Ban đầu, loại vũ khí này được chế tạo để phá cửa thành, Chu Ninh Sâm lại dám dùng ở chỗ này, thế lửa quá lớn ngay cả quân Đại Sở cũng không thể sống sót.
Từ Yến Chu an bài: “Đưa những người bị thương xuống bố trí thật tốt, lệnh cho cung thủ chuẩn bị.”
Mũi tên xuyên qua biển lửa, khuôn mặt người từ xa có chút méo mó dưới ánh lửa. Những tướng sĩ tiên phong vừa phải chống chịu ngọn lửa vừa đối phó với mưa tên bắn tới.
Cung thủ kéo cung, ngắm chuẩn, bắn tên, một mũi vừa xong lập tức lui về sau cho đội cung thủ phía sau tiến lên.
Quân y ở phía sau xử lý thương thế cho những binh lính bị thương, nếu vết thương không nghiêm trọng, băng bó tạm thời rồi tiếp tục tiến lên phía trước.
Một bên đánh một bên lui, cuối cùng biển lửa đã kiềm chân quân Đại Sở một thời gian ngắn, lúc này đám người Từ Yến Chu mới có cơ hội thở gấp.
Khí trời quá nóng, lửa đang lan ra khắp nơi, tấm khiên sắt nóng rực, mồ hôi chảy ròng ròng trên má, quần áo ướt đẫm.
Nhưng ánh sáng trong mắt mọi người đều chưa tắt, một đám hán tử nghiến răng nghiến lợi: “Đồ chó đẻ, lại dám dùng hỏa lôi! Thật sự không để mạng người vào trong mắt!”
“Vân Thành chúng ta cũng có mấy chục khẩu pháo, còn sợ không đánh cho bọn chúng tè ra quần sao!”
“Bắn thẳng vào Thịnh Kinh, nổ tung hoàng thành! Không biết hỏa lôi có nổ tung được cửa cung hay không?”
“Nhất định có thể! Chúng ta phải cố hết sức chống đỡ, không được để thứ đồ chơi này gây hại bá tánh!”
…
Cách đó ba mươi dặm, dùng toàn bộ máu thịt để chống đỡ. Bọn họ giữ chắc những tấm khiên, cánh tay đã bị bỏng nổi bọt nước, tướng sĩ tháo túi nước xuống uống hai ngụm vẫn không thể giải khát.
Chờ đánh xong rồi nhất định phải uống cho đủ!
Quân Đại Sở vừa đánh vừa dùng cát để dập tắt ngọn lửa, chầm chậm tiến sát.
Chu Ninh Sâm nở nụ cười nhẹ bẫng: “Bắn thẳng hỏa lôi vào trong đám người, dựng khiên chặn mũi tên, che chở pháo, còn lại bao nhiêu viên hỏa lôi?”
Hơn hai trăm viên, đã dùng hết ba mươi viên: “Hoàng thượng, còn lại 180 viên.”
Chu Ninh Sâm yên tâm, 180 viên có thể đánh tới Lĩnh Nam, chỉ cần đoạt lại Lĩnh Nam thì những nơi khác sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ánh mắt y trầm xuống: “Tiến quân.”
Đã hơn nửa năm nay y chưa từng có một ngày nhẹ nhõm như hôm nay, ngày đêm sầu lo, bị Từ Yến Chu ép tới mức này thật hận không thể uống máu hắn.
Những kẻ phản nghịch đều phải diệt trừ.
Y nhất định phải chính tay chặt đứt thủ cốc của Từ Yến Chu, bằng không khó xua tan những hận ý trong lòng.
Chu Ninh Sâm tiếp tục ra lệnh: “Nhanh lên, trực tiếp dùng hỏa lôi, không cần do dự.”
Y muốn hỏi Từ Yến Chu một câu có hối hận không, ý trời đã định, kết quả vẫn giống như mười tháng trước. Từ Yến Chu không chết ở Ô Ngôn Quan mà được định sẵn phải chết ở chốn này.
Chẳng phải Từ Yến Chu rất thương yêu bá tánh hay sao, y sẽ dùng hỏa lôi công thành, đến lúc đó khắp nơi chỉ còn là bình địa.
***
Sở Hoài vội vàng thúc ngựa quay lại Dự Châu, đưa tin tức cho thủ thành rồi chạy tới dịch quán báo tin cho Cố Diệu.
“Hoàng thượng dùng hỏa lôi ép quân, đại tướng quân đang thủ thành, không biết có thể giữ được hay không.” Sở Hoài nói tiếp: “Nếu thành Dự Châu bị phá, hoàng thượng tuyệt đối sẽ tiếp tục dùng hỏa lôi tấn công Lĩnh Nam.”
Cho nên nhất định không thể lui.
Cố Diệu biết hỏa lôi, Vân Thành cũng có, nhưng thứ này đối với Từ Yến Chu vô dụng, hỏa lôi uy lực lớn chàng sợ sẽ tổn thương bá tánh: “Chu Ninh Sâm điên rồi sao?”
Cố Diệu trấn định bản thân: “Báo cho dân chúng trong thành thu dọn đồ đạc, sẵn sàng di tản bất cứ lúc nào. Lưu tướng quân, ngươi đưa mọi người đi. Cung thủ lên đầu thành chuẩn bị mở cửa nghênh chiến, Ấu Vi…”
Cố Diệu hơi hoảng loạn, Từ Yến Chu chàng vẫn còn trấn thủ ở ngoài kia.
Sắc mặt Từ Ấu Vi tái nhợt: “Tẩu tử…”
Cố Diệu hạ quyết tâm: “Ấu Vi, muội đi theo Lưu tướng quân chăm sóc thừa tướng, mọi người di chuyển cùng dân chúng Dự Châu sẵn sàng trở lại Lĩnh Nam bất kỳ lúc nào, Lĩnh Nam địa thế cao, dễ thủ khó công, có thể đề phòng bất trắc.”
“Ấu Vi, trấn an bá tánh thật tốt.”
Từ Ấu Vi bảo đảm: “Vâng, muội là thân muội của đại tướng quân, muội còn ở đây bọn họ tuyệt nhiên sẽ an tâm hơn.”
Lưu Vĩ Trạm từ bên kia vội vàng trở lại, bụi đen bám đầy người, lấm lem mặt mũi: “Mới vừa chỉnh đốn Dự Châu xong, nếu bị nổ tung ta sẽ đau lòng chết mất. Chỗ gà vịt con ngoài thành bắc phải làm sao đây, chúng vẫn còn chưa lớn.”
Dùng hỏa lôi ư, đợi bọn họ bắn ngược lại mấy viên xem ai nổ chết ai!
Cố Diệu hít một hơi thật sâu: “Hết thảy trông cậy vào mọi người.”
Lưu Vĩ Trạm lau mặt, trầm giọng khẳng định: “Phu nhân yên tâm, dù ta phải liều cái mạng này cũng không để dân chúng gặp chuyện không may.”
Cố Diệu trèo lên tường thành, gió bắc thổi qua, từ tường thành trông về phía xa nơi những cột khói trắng cuồn cuộn bay lên, sắc trời càng lúc càng tối, mây đen đè nặng tựa như có thể mưa bất cứ lúc nào.
Nàng thầm cầu nguyện trong lòng.
Mưa đi, nhanh đổ mưa đi.