Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

    "Con mới nói cái gì?"

    Ba mẹ của Uông Tình vô cùng bất ngờ mà hỏi lại con gái.

    "Con nói là con muốn hủy hôn! Con chịu quá đủ rồi, trước đây là con mù mắt, hôm nay thì mắt con khỏi rồi!" Uông Tình cười thích thú nhưng trong đôi mắt là vẻ kiên định không che giấu.

    Bách Tư Kỳ dù có hoàn mỹ cỡ nào cũng không thể khiến cô thay đổi chủ ý!

    "Nhưng..." Sao con của họ lại đột nhiên thay đổi như vậy?

    Mặc dù đúng là bọn họ rất tức giận khi thằng nhóc họ Bách kia dám đối xử với con gái bảo bối như vậy, nhưng mà do con gái đã thích, ông bà cũng không còn cách nào khác.

    Nhưng nay con gái lại muốn hủy hôn? Có phải bị ném đến hỏng rồi không? Trước đây dù nói thế nào con họ cũng không chịu từ bỏ, mà nay...

    "Con đã suy nghĩ kỹ lắm rồi. Ba mẹ giải quyết chuyện này giúp con nhé! Và nhớ là phải nhấn mạnh với cánh nhà báo rằng chính con chủ động hủy hôn đó nha!"

    Uông Tình vô cùng vui vẻ ôm lấy cánh tay mẹ mình, vẻ mặt có chút nũng nịu.

    Ba mẹ Uông hết cách, ai bảo vẻ mặt này đáng yêu đến thế kia chứ?

-----------------------

    "Hủy hôn?"

    Giọng nói của Bách Tư Kỳ lạnh nhạt, không cho thấy bất cứ cảm xúc nào trong đó.

    Người phụ nữ ở đầu dây bên kia không che giấu sự tức giận của mình:

    "Đều là tại thằng mặt lạnh như con, con làm mất con dâu của mẹ rồi!"

    Bách Tư Kỳ vẫn không trả lời, trong căn phòng rộng lớn không một tiếng động, chỉ có thân ảnh cao lớn của hắn là sống động.

    Nói hắn không bất ngờ là gạt người, mặc dù hắn không quan tâm đến Uông Tình, nhưng người con gái này lại chủ động hủy hôn, thật đúng là làm hắn khó hiểu.

    Nhưng cũng chỉ có như vậy, hắn chẳng có thêm một cảm xúc nào khác:

    "Ngay từ đầu con đã không hứng thú với cuộc hôn nhân này, cũng là do mẹ tự tạo hy vọng cho mình mà thôi. Từ bây giờ đừng gọi cho con vì mấy chuyện cỏn con như vậy nữa!"

    Bách Tư Kỳ không để cho mẹ mình kịp phản bác đã cúp máy. Trở lại tiếp tục xem văn kiện, giống như thật chưa từng nghe tin tức này vậy...

---------------------------

   Cuộc sống thật hạnh phúc làm sao!!!

    Hiện tại cô đã gạt bỏ tên đàn bà Bách Tư Kỳ kia ra đến tận thái bình dương xa xôi, hưởng thụ cuộc sống như thần tiên này.

    Cô thật không ngờ mình được một lần có lại cuộc sống hạnh phúc này.

    Không phải do Uông gia giàu có, mà là do cô được hưởng thụ tình yêu thương vô bờ bến của ba mẹ.

    Ai bảo hào môn không có tình người? Lừa gạt! Ba mẹ Uông thương yêu cô hết mực, mỗi ngày còn về ăn bữa tối cùng cô.

    Đã lâu lắm rồi, từ khi ba mẹ ruột của cô mất, cô đã không còn cảm nhận được tình thân của gia đình nữa, giờ đây thấy họ yêu thương mình như thế, thật sự là rất muốn khóc.

    Nhưng đúng là người sống trong nhung lụa sẽ đều nghĩ đó là chuyện đương nhiên. Uông Tình tiểu thư chính hiệu thì tính tình không tốt tý nào, rất lười biếng lại hay tiêu xài hoang phí, lúc nào cũng làm trái ý ba mẹ của mình.

    Cho nên sau khi cô nhập xác cô tiểu thư này, ba mẹ thấy cô thay đổi đều rất lấy làm lạ, nhưng cũng rất vui mừng, vì vậy càng cưng chiều cô hơn.

    Tuy nhiên cô cũng cảm thấy ray rứt và lo lắng. Những thứ này vốn không phải là thuộc về cô, nhưng cô lại độc chiếm tất cả, còn cô ấy lại không biết đang ở nơi nào, là qua đời thật rồi hay đang ở trong thân xác cô?

    Một cô tiểu thư nhà giàu chân yếu tay mềm liệu có thể sống được với thân phận là một nhân viên văn phòng Uông Tình nhỏ bé không?

    Mỗi lần suy nghĩ về cô ấy là mỗi lần Uông Tình tự nhủ phải hiếu thảo thật nhiều với ba mẹ của mình, còn có.... Khiến Uống gia phát triển hơn nữa! Phải qua mặt được nhà họ Bách kia!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK