"Thưa ngài Bách... Tiểu thư mấy hôm nay không rảnh, nên không đến nhờ ngài dạy học được, mong ngài đừng để ý!" Thật ra thì cô người làm định nói là mong ngài đừng gọi điện đến nữa!
Bách Tư Kỳ gõ gõ ngón tay lên bàn làm việc, khóe miệng nở một nụ cười nguy hiểm.
Hắn không nói gì nữa, trực tiếp cúp máy. Sau đó lại gọi đến một dãy số:
"Các người cứ tiếp tục đưa tin về cô ấy và tôi, không cần kiêng dè."
Người ở đầu dây bên kia hơi bất ngờ, nhưng sau đó liền cười vui vẻ lấy lòng.
Uông Tình, em muốn trốn tránh thì tôi càng muốn công khai!
--------------------------
"Tên khốn họ Bách chết tiệt!"
Uông Tình nhìn hình ảnh của mình lúc nào cũng sóng vai bên Bách Tư Kỳ mà mắt nổi đom đóm.
Tại sao hắn không ngăn đám nhà báo này lại?
Ba mẹ cô đã hỏi có phải cô muốn cùng hắn quay lại không? Còn bảo là Bách phu nhân có ngỏ ý hỏi họ chuyện đính hôn lần nữa!
Thế giới này sao vậy? Trời ơi!!!
Uông Tình mang theo tâm trạng bực bội ra khỏi nhà. Đi được vài bước liền thấy chiếc xe của Bách Tư Kỳ đậu đằng xa.
Người trên xe thấy cô cũng bước xuống, vẻ mặt rất chọc người:
"Cứ tưởng em sẽ lại ở trong nhà tiếp nữa!"
"Bách Tư Kỳ! Chuyện trên báo có phải do anh sắp xếp!"
"Chuyện gì?"
"Anh... Anh... Tôi ghét anh!"
Bách Tư Kỳ làm vẻ mặt dửng dưng:
"Sao tôi không thấy nhỉ?"
Uông Tình tức đến nổ phổi. Bỗng nhiên cô nảy ra một ý tưởng tuyệt vời để đánh bay hắn:
"Hôm nay đi chơi với tôi không?"
Bách Tư Kỳ nhìn lướt qua cũng biết cô muốn giở trò gì đó, tuy nhiên hắn thích!
"Được, hôm nay em muốn gì tôi đều chiều em hết!"
------------------------
Uông Tình bảo hắn lái xe đến trung tâm thương mại, sau đó liền vào một số cửa hàng mà Uông tiểu thư lúc trước hay đến. Cô vui vẻ chọn vô số váy áo đắt tiền, còn có mỹ phẩm và những thứ linh tinh khác.
Nghĩ đến con số phải trả, Uông Tình có chút run lên, nhưng mà không sao, dẫu sao cũng không phải cô trả mà!
"Bách Ca~ Anh mua tặng em nha."
Uông Tình nổi hết da gà với chính câu nói nũng nịu của mình, cô tiểu thư kia hay thật, tại sao lúc nào cũng dễ dàng làm thế với hắn chứ.
Bách Tư Kỳ thì lại không thấy có gì khó chịu. Đúng là lúc trước hắn rất chán ghét thái độ này của cô, nhưng mà hiện tại lại thấy bộ dáng này của cô vô cùng đáng yêu, hắn rất thích:
"Được, đổi lại một nụ hôn được chứ?"
"Hơ?" Uông Tình cứng người, vẻ mặt hắn lúc này vừa gian trá như tên côn đồ, nhưng cũng vừa lãng tử hào hoa nha... Thật đẹp trai.
Cô chưa kịp hoàn hồn lại đã bị hắn nâng cằm lên mà hôn.
Nụ hôn rất nhẹ nhàng, nhưng lưỡi hắn lại đưa sâu vào bên trong khoang miệng cô, chậm rãi mút mát, chậm rãi khuấy đảo. Cơ thể Uông Tình lập tức nóng lên, tim đập mỗi lúc một nhanh. Còn thân thể thì bị hắn ôm chặt vô cùng thân mật!
Đến khi hắn chịu thả môi cô ra thì Uông Tình cũng đã mềm yếu dựa vào ngực hắn.
Bách Tư Kỳ tâm trạng tốt vô cùng, huơ tay cho người đóng gói hết tất cả những thứ cô mua.
Uông Tình sau khi lấy lại tinh thần thì tức giận vô cùng, nhưng bản thân lại không thể làm gì được, dẫu sao thì hôn cũng hôn rồi!
Tức quá đi mất!
"Bách Tư Kỳ! Khoan đi đã, tôi muốn thay đồ!"
Bách Tư Kỳ lúc này lại mỉm cười, thuận theo ý cô càng khiến cô cảm thấy kỳ lạ.
Uông Tình nhìn hình ảnh của mình trong chiếc gương của phòng thay đồ, thở dài một hơi. Sau đó lại lấy son phấn trong túi ra bôi bôi trét trét. Đây là phong cách của cô tiểu thư kia.
Bách Tư Kỳ thấy cô đi ra liền không nhịn được cười, hoàn toàn không có chút chán ghét Uông Tình!
"Bách Tư Kỳ! Em có xinh không?"
"Ha... Xinh lắm!" Dừng lại một chút hắn mới nói tiếp: "Có điều lông mi giả của em sắp rớt mất rồi!"
Uông Tình hốt hoảng, vội nhìn lại gương, sau đó thì... Thật muốn tìm một cái hố mà chui xuống! Xấu hổ quá đi mất!
-----------------------
"Nè! Nhìn tôi như vậy anh không chán ghét sao?"
"Tại sao phải chán ghét?" Cô là người trong lòng hắn, dù thế nào thì vẫn là cô gái hắn yêu.
Huống hồ cô là đang muốn hắn chán ghét như lúc trước. Hắn làm sao có thể không biết?