Tôi mơ hồ thấy chủ nhiệm lớp mình đang cười.
Mà nụ cười kia thật quái dị, càng lúc độ rộng của khóe môi càng lớn, kéo dài tận về phía tai, như một Joker với nụ cười rộng ngoác có thêm hàm răng trắng lộ ra ra hết thảy, lóe sáng.
Tôi điên rồi, tôi thế mà nhìn thấy một gương mặt hơn phân nửa là cái miệng cười khủng bố thông qua tấm kính kia!
Tươi cười hiền hòa hay thấy giờ thay bằng vẻ dữ tợn. Tôi hoảng sợ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của chủ nhiệm lớp, trong lòng vô cùng lo lắng thầy ấy sẽ đột nhiên xoay người, nhào tới ăn tươi nuốt sống tôi.
Thật may, cho đến tận lúc gương mặt tươi cười trong tấm thủy tinh biến mất, thầy chủ nhiệm cũng không hề xoay người lại. Chờ đến khi thầy ấy đem bằng tốt nghiệp đưa cho tôi, trên mặt vẫn là nụ cười hòa ái như thường ngày.