Ta cả đời này, không hỏi trước kia, không cầu kiếp sau, chỉ oanh oanh liệt liệt, khoái ý ân cừu, chỉ bại các tộc anh kiệt, ngạo tiếu lục đạo Thần Ma!
---
Đôi lời với độc giả: Ta tuy là người dịch, nhưng quãng thời gian đầu tiên đọc cuốn này cũng phải thừa nhận tác giả viết hơi thiếu điểm nhấn, câu chữ thiếu gọn gàng, súc tích, miêu tả đánh đấm chưa thực sự sắc nét,.v..v... khiến cho ta có đôi lúc thấy nản! Nhưng càng về sau ta thấy tác giả viết càng tốt lên. Truyện khá gần gũi, không có kiểu một phát lên giời, các nhân vật từ chính đến phụ đều có cá tính và sắc thái riêng. Từ trạng thái buồn rầu muốn mang con bỏ chợ khi thấy người đọc lèo tèo, lượng người đọc ngày một giảm sút sau một hai chương đầu mọi người nhao vào đọc thử. Thật tiếc vì ta ko thể sửa lại những chương tác giả đã viết, nhưng có thể khẳng định, càng về sau truyện càng hay hơn!
Các tình tiết có thể không quá đột biến nhưng ta thấy bố cục khá hợp lý, kiểu mưa dầm thấm lâu, và thấy dần có thiện cảm với những tình tiết mang cái vẻ đời thường ấy. Ta hy vọng tác giả viết trọn bộ, tập trung tinh lực và truyện sẽ ngày một hay hơn nữa, ta sẽ gắng duy trì tốc độ ra chương từ 1 - 2 ngày 1 chương ( và sẽ tăng lên nếu có nhiều độc giả thực sự yêu thích và theo dõi bộ truyện), cũng hy vọng có thêm nhiều độc giả kiên trì vượt qua những vụn sạn ban đầu để được thưởng thức những bát cơm ngon hơn còn ở phía sau. Vạn sự khởi đầu nan, sự đời không phải vẫn như vậy hay sao?!
Theo mình một trong những điểm quan trọng khiến truyện hay là tuyến nhân vật phụ. Chưa nói về xây hình ảnh, tính cách mà chỉ riêng miêu tả về tu vi, trình độ đã quan trọng lắm rồi. Các nhân vật phụ này sẽ là những cái mốc sống trong truyện để người đọc dễ cảm nhận được sự chênh lệch giữa các cấp độ tu luyện, sự khó khăn của việc tu luyện lên cấp, thậm chí là tư duy, sự khôn khéo của nhân vật khác khi phải đối đầu với những nhân vật mạnh hơn. Đã rất nhiều chuyện ban đầu xây dựng các tuyến nhân vật phụ rất tốt nhưng sau đó vì muốn tạo dựng những trận đánh hoành trang cho nên ưu ái quá thể cho nhân vật chính (Không thì nó chết mất!)... dẫn đến sự xuống chất của truyện.
Nói về miêu tả cảnh giới thì ta đánh giá rất cao phần nhân giới của Phàm Nhân Tu Tiên Truyện. Chắc ai đã đọc phần này sẽ phải thừa nhận được cảm giác hứng thú khi thấy NVC từng bước tu luyện đi lên, gian nan và khéo léo đối đầu với kẻ thù mạnh mẽ hơn như thế nào. Sẽ không ai bảo nguyên nhân vì Hàn Lập có cái bình đâu nhỉ? Cái bình lúc đấu pháp cũng chỉ làm cái lá chắn nhỏ hoặc thay gạch chọi vào đầu được thôi. Trong truyện Nhất Thế Chí Tôn cũng vậy, tác giả không để cho nhân vật của mình nhảy vào những trận chiến có sự chênh lệch quá lớn với địch thủ nhờ vào luật của Lục Đạo. Mà bản thân nvc cũng rất biết mình biết ta, có chắc mới làm, mạnh quá thì né, đánh không lại thì chạy, trốn không được thì tìm người cứu, có binh khí, bí bảo bảo đảm an toàn mới đánh liều...vv Suy nghĩ nvc rất độc đáo, nhiều lúc khiến mềnh thấy rất mới mẻ, sáng tạo. Hệ thống nhân vật phụ trong Nhất Thế Chí Tôn có thể nói là đa dạng, phong phú bậc nhất trong những truyện mình đã đọc. Cái tài của tác giả là xây dựng hình ảnh các nhân vật này rất hay, rất riêng, ai cũng có một vị trí nhất định cả. Nhờ hệ thống nhân vật này mà truyện trở nên đặc sắc hơn và người đọc dễ dàng hiểu hơn về các cấp độ tu luyện trong truyện.
Xuyên suốt NTCT là hành trình đi tìm cái tôi và khẳng định nó. Thật vậy, linh hồn NVC từ thế giới hiện đại xuyên qua không gian nhập vào xác một cá thể người trong thế giới hiện thời, vì vậy dĩ nhiên "tôi" trong suy nghĩ ban đầu của hắn sẽ là thân phận của linh hồn này. Trong quá trình tu luyện A Nan Đao Pháp, làm nhiệm vụ luân hồi...vv Mạnh Kỳ dần nhận ra rằng mỗi một cá thể đều có những mối liên hệ với nhau, giữa những con người thực tại, giữa những cá thể trong các thế giới, giữa cá thể quá khứ và cá thể ở hiện tại, ở tương lai. Những mối liên hệ này có thể ảnh hưởng tới đường đi, số phận của một con người như thể chùm dây níu kéo con người ta theo một phương nào đó hay những sợi dây điều khiển rối vậy. Nếu muốn thoát ra khỏi con đường định mệnh đó thì hoặc phải cắt đứt dây hoặc phải làm chủ những sợi dây này, thoát khỏi thân phận con rối.
Những toan tính, sắp đặt của các vị đại năng xưa như cánh bướm huyền ảo đủ sức xuyên qua thời gian, không gian gây nên bão ở thực tại. Kẻ lần theo bước đi của họ để tìm hiểu bí ẩn là chủ động hay bị sắp đặt để đi trên một con đường được vạch sẵn? Bao người đã trăn trở vì điều này khi nhận ra những bước đi của mình càng ngày càng gần với đại năng xưa hơn, dính dáng đến họ hơn và giống họ nhiều hơn. Mạnh Kỳ đã hoảng sợ thế nào khi ngộ ra ý nghĩa ẩn trong các chiêu thức của A Nan Đao Pháp. Hắn sợ mình là A Nan, sợ cuộc đời này bị sắp đặt sẵn, sợ một ngày phải thừa nhận "ta" là ai đó chứ không phải chính "ta" bây giờ. Vì vậy ngoài việc tìm hiểu bí ẩn xưa, hắn còn cố tu luyện thêm các thần thông phục trợ để củng cố cái tôi ở hiện tại.
Không riêng gì Mạnh Kỳ mà Giang Chỉ Vi, Tô Vô Danh, Lục Đại và có thể là nhiều kẻ khác cũng đã suy tư về vấn đề này. Những con người này đang đi kiên trì đi trên con đường riêng của mình để trở nên mạnh hơn, củng cố thể xác và thần trí để nó có thể tồn tại độc lập trên đời, không chịu ảnh hưởng của ai, không là ai cả ngoài chính mình.