“Ám sát?” bốn người này đều là chim non, chưa hề kinh qua giang hồ, chẳng biết gì là ám sát thật sự, giờ bị giao nhiệm vụ này, vừa hưng phấn vừa kinh hoảng, mắt đầy hy vọng nhìn vào người hướng dẫn Mạnh Kỳ.
Theo họ thấy, công tử biếng nhác nhàn nhã này mặc dù tay cầm kiếm, nhưng lại chẳng làm ai thấy sợ, ngược lại lại mang tới cảm giác rất thân cận.
Mạnh Kỳ cầm ấm trà, tự rót cho mình một ly, nhấp một ngụm, mắt cười cong cong: “Đừng có nhìn ta, ta chỉ là ‘Đạo sư’, không nhúng tay vào làm thay cho các ngươi đâu, từ lúc này, các ngươi phải tự học cách phán đoán thế cục, tự ra sách lược, và tự mình hoàn thành nhiệm vụ. “
Cái từ ‘Đạo sư’ trong chủ thế giới có xuất xứ từ Phật Môn, lấy hình dung Phật Tổ dẫn đường khai ngộ chúng sinh, siêu thoát khổ hải, nên mấy người Ngũ Tu Hiền và Ông Linh Ngọc đều hiểu, nhưng Nguyên Ương lại không hiểu lắm, chỉ đoán được ý đại khái.
Bốn người nhìn nhau, Nguyên Ương không hài lòng: “Ở Nam Hoang chúng ta, nếu muốn vây sát yêu thú, hoặc đấu với người bộ lạc khác, đều phải tìm hiểu thói quen của họ, hiểu biết hoàn cảnh chung quanh, rồi mới ra tay. “
Cô xuất thân từ một bộ lạc gần Đại Tấn, thường đi biên thị, nên nói tiếng Đại Tấn Quan Thoại rất lưu loát.
“Đúng vậy, chúng ta nơi này xa lạ, vừa không biết Thiết Tâm đường ở đâu, càng chẳng biết Biệt ly ma kiếm là ai, cơ bản không thể nào làm gì được. “ Mẫn Nhân Long nhìn quanh, theo lời sư trưởng từng dạy, trước tiên phải tìm một người tin tức linh thông.
Y nhanh chóng đứng dậy, định đi ra.
“Mẫn thiếu hiệp, ngươi định đi đâu?” Ông Linh Ngọc vội hỏi.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, chưa mở khiếu, chưa từng thấy qua việc đời, nếu không phải còn có ba người đồng bệnh tương liên, và có Mạnh Kỳ hướng dẫn, chắc đã sớm kinh hoảng, nên thấy Mẫn Nhân Long định rời khỏi, đương nhiên thấp thỏm.
Mẫn Nhân Long cười: “Đương nhiên là đi hỏi tin tức. “
“Ngươi biết người ở đây?” Ngũ Tu Hiền bật thốt.
Mạnh Kỳ cười tủm tỉm uống trà, nhìn bốn người thảo luận, chợt nhớ tới bọn hắn ngày xưa.
“Không biết, nhưng có tiền sai cả quỷ sứ cũng được. “ Mẫn Nhân Long vỗ vỗ túi tiền.
“Gọi món gì đó đi, ám sát không thể để đói bụng. “ Mạnh Kỳ bỗng lên tiếng.
Mẫn Nhân Long gật đầu, đi tìm chưởng quầy.
Ba người còn lại nhìn nhau, Ngũ Tu Hiền không nhịn được mở miệng: “Theo lời công tử...... “
“Theo lời công tử, nhiệm vụ của Lục Đạo Luân Hồi chi chủ thường không đơn giản, nhưng cũng không đến mức làm chúng ta không thể hoàn thành, hiện giờ thông tin không đủ, nên không thể tính tới việc mượn nhờ ngoại lực, mà phải dựa vào bốn người chúng ta trước. Nếu bố trí thích đáng, chắc hẳn sẽ có cơ hội giết Biệt Ly Ma Kiếm, ngược lại mạng sẽ không còn. Như vậy hẳn là thực lực của Phù Thác cao hơn bốn người chúng ta liên thủ một chút, hẳn là cảnh giới từ tứ khiếu tới lục khiếu. “
Trong các tiểu môn tiểu phái, có thể mở khiếu trước tuổi hai mươi đều là mầm non tốt, Ngũ Tu Hiền đương nhiên thuộc loại được trưởng bối trong tông môn để mắt, chỉ bảo, phân tích vấn đề cũng ra ngô ra khoai.
Y nói tiếp: “Các hương chủ thường đều có tu vi bốn khiếu đến lục khiếu, trưởng lão, đường chủ Thiết Tâm đường e là đã đạt tới bảy tám khiếu, không chừng còn có cửu khiếu tề khai, tí nữa chờ Mẫn thiếu hiệp mang tin tức về, sẽ chắc chắn hơn quy mô, mức độ thế lực của Thiết Tâm đường trong chốn giang hồ, sẽ biết người có thực lực mạnh nhất của họ là ở mức nào, nhưng ta nghĩ chúng ta cũng không cần phải lo quá, vì kẻ địch nếu vượt qua lục khiếu hẳn là sẽ không xuất hiện, dù có xuất hiện, thì cũng sẽ thuộc về phạm vi nhiệm vụ của công tử. “
Mạnh Kỳ gật đầu, ngươi nói rất đúng.
“Có khi nào Biệt Ly Ma Kiếm không được cấp trên yêu thích, nên chỉ là hương chủ, nhưng tu vi thực tế lại cỡ hàng đầu Thiết Tâm đường hay không?” Ông Linh Ngọc khẽ hỏi, cô đã từng thấy trường hợp như vậy, có thực lực không hẳn là được cho làm địa vị cao, hoặc ngược lại.
Nguyên Ương gật đầu tán đồng : “Đúng đó, cha ta nằm trong số mười người giỏi nhất trong tộc, nhưng đắc tội tộc trưởng, nên mãi mà không thể trở thành trưởng lão. “
Ba người bắt đầu thảo luận, khiến Mạnh Kỳ nghĩ tới mình ngày xưa, từng có ý muốn làm quân sư cho tiểu đội, tiếc là thế sự không đoán trước được, lại trở thành kẻ đi đánh đầu cho đội ngũ.
Hắn nhắc: “Còn phải tính tới khả năng pháp môn tu luyện ở đây có đặc dị gì hay không, không phải ở đâu cũng thể hiện ra ngoài tương đương với mở khiếu hay nội ngoại cảnh. “
“Còn có pháp môn tu luyện khác nữa?” Ông Linh Ngọc và Ngũ Tu Hiền hoảng sợ.
Nguyên Ương đăm chiêu gật đầu, chỗ Nam Hoang của cô quần ma loạn vũ, yêu thú hoành hành, các bộ lạc đều có phương pháp tu luyện khác nhau, và đều rất kì quái, tỷ như kết hợp tính mạng với cổ trùng, dùng dược vật và máu thịt để nuôi cổ trùng mạnh lên, khiến bản thân cũng tăng lên theo.
Mạnh Kỳ nhìn cô, cười: “Huyết Y giáo hoành hành Nam Hoang, cách thức tu luyện đương nhiên cổ quái, tin là Nguyên cô nương không lạ gì. “
Huyết Y giáo, một trong tà ma chín đạo, năm đó bị trục xuất khỏi Trung Nguyên, chạy tới Nam Hoang hoang vu gầy dựng sự nghiệp, trở thành bá chủ nơi ấy, giáo chủ ngưng thành “Huyết Hải La Sát” Chân thân, uy trấn Nam Hoang.
Lại nói tiếp, công pháp của tà ma chín đạo cái nào cũng quái đản, lợi mình hại người, mạnh về mưu lợi cho bản thân, khả năng chứng được pháp thân cao hơn chính đạo, nhưng càng luyện về sau thì càng thiệt thòi, thường trì trệ không thể tiến thêm được, lại mang tới ảnh hưởng rất mạnh tới bản thân người luyện, khiến người luyện trở nên khát máu hiếu sát nên mới bị chính đạo áp chế, ai cũng đòi giết.
Nguyên Ương hơi sợ: “Vâng, ta đã từng thấy đệ tử Huyết Y giáo dùng châm nóng xăm phù văn lên người mình...... “
Lúc này, Mẫn Nhân Long đã vui vẻ quay về: “Đã hỏi kĩ, Thiết Tâm đường là minh chủ tả đạo, đường chủ là hạ cao thủ số một số hai thiên, cảnh giới cụ thể không biết, chỗ này không phải chỗ đặt tổng đường, nhưng cũng là một điểm lớn của Thiết Tâm đường,‘Biệt ly ma kiếm’ Phù Thác là Thái Thượng Hoàng của tòa thành này, hẳn là đã mở ra mắt khiếu và nhĩ khiếu...... “
Có thêm thông tin, bốn người thảo luận càng thêm khí thế.
Không lâu sau, tiểu nhị đã mang đồ ăn lên, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, vô cùng rôm rả.
“Bây giờ phải tìm hiểu thói quen hàng ngày của Phù Thác, tìm cơ hội ám sát từ cái đó. “ Mẫn Nhân Long rất hài lòng, đây là trận đánh đầu tiên của y trên giang hồ!
Mới ra đời, Ông Linh Ngọc không tự tin lắm, nhìn qua Mạnh Kỳ: “Công tử, chúng ta làm như thế nào?”
“Cũng không tệ lắm. “ Mạnh Kỳ buông đũa, cười tủm tỉm, “Nhưng có ba chỗ sai. “
“Chỗ nào?” Mẫn Nhân Long mở to mắt.
Mạnh Kỳ ngắm chén rượu trong tay: “Thứ nhất, bàn luận quá công khai, thảo luận việc ám sát người ngay trước bao nhiêu con mắt, rất dễ bị người ta để ý, nghe lỏm. “
Đám Ngũ Tu Hiền giật thót, vội nhìn quanh, người trong quán đã đi hết bảy tám phần.
“Ta… chúng ta nghĩ đã có công tử ở đây. “ Ông Linh Ngọc lắp bắp.
“Là lỗi của chúng ta, chuyện ở lục đạo cứ như nằm mơ, khiến chúng ta quên mất xung quanh, trở nên sơ sẩy.“ Nguyên Ương mím môi, tự kiểm điểm bản thân.
Mạnh Kỳ tiếp tục nói: “Thứ hai, tìm hiểu tin tức đương nhiên là việc đúng, nhưng là người không quen, làm sao biết người cung cấp thông tin có liên hệ gì với Biệt Ly Ma Kiếm hay không? Cho nên lẽ ra phải đi hỏi tin tức từ một địa phương khác, từ một hướng khác, hỏi thẳng trực tiếp rất dễ làm mục tiêu cảnh giác, đưa tới mầm tai vạ. “
Đây là kinh nghiệm mấy năm lăn lộn giang hồ của hắn.
Cơ thể Mẫn Nhân Long lắc lư, mặt trắng bệch, chuyện này sư trưởng cũng đã từng dạy bảo, nhưng biết với làm là hai chuyện khác nhau, nhất là lần đầu tiên hắn làm thử.
“Thứ ba nha. “ Mạnh Kỳ vẫn tủm tỉm, “Đồ ăn đưa lên, không kiểm tra gì đã cứ thế mà ăn, tưởng mình vẫn còn đang ở trong nhà hả?”
“A?” Bốn người kinh hãi, vì nhận ra trong người không vận lực lên được!
Thảo luận hào hứng quá, lại chẳng xảy ra cái gì nguy hiểm, khiến bốn con chim non quên hết kiến thức thông thường, giờ hối hận thì đã muộn.
Mẫn Nhân Long đứng bật dậy định rút kiếm, nhưng tay chân mềm nhũn, lại ngồi phịch xuống, ba người còn lại ngay cả lực để đứng dậy cũng còn không có .
“Ồ, bị trúng nhuyễn cân tán mà không ngã, chẳng lẽ ngươi đã sớm nhìn ra có vấn đề?” một giọng nói nghi hoặc vang lên, chưởng quầy và một nữ tử xinh đẹp mặc áo hồng nhạt đi tới, những người còn lại trong quán đều tản đi hết.
“Tặc tử đáng chết, dám hạ mê dược!” Mẫn Nhân Long giận dữ hét.
Mạnh Kỳ cười ha hả nhìn họ: “Nhuyễn cân tán mà rắc vào thịt bò thì có vị hơi nhẫn, không dễ ăn tí nào, nhưng bỏ vào trong canh măng thì lại rất ngon, ừm, mang tới hương vị rất khác lạ. “
A, đã ăn thật, mà lại chẳng sao cả, lại còn bình luận hương vị...... chưởng quầy dại cả mặt ra, nữ tử áo hồng biến sắc, vung tay lên, định khống chế luôn kẻ địch duy nhất vẫn còn chưa bị ảnh hưởng.
Phốc, song chưởng cô ta chụp trúng địch nhân, nhưng đối phương cứ như không nhận ra, vẫn tiếp tục ăn canh.
“Hộ thân ngạnh công?”
“Hèn gì dám đánh chủ ý lên Phù hương chủ!”
“Không trả đòn! Thì ra cũng đã bị ảnh hưởng!”
Hai người, một người cầm kiếm, một người cầm hai con dao nhỏ, cùng ra tay công kích Mạnh Kỳ.
Tiếng va chạm vang lên không ngừng, nhưng bảo kiếm lẫn dao nhỏ đều không để lại một vết tích nào trên người Mạnh Kỳ, đám Ông Linh Ngọc từ đầy lo lắng chuyển sang há hốc mồm.
Chưởng quầy nghiến răng, đâm dao vào mắt Mạnh Kỳ, đây thường là điểm yếu của hộ thể ngạnh công.
Mạnh Kỳ rũ mắt, để mặc dao nhỏ đâm vào.
Đương, mí mắt chẳng bị sao cả, nhưng dao nhỏ thì lại bị một lực đẩy hất văng ra, chưởng quầy lùi liền mấy bước, không thể tin người này là con người!
Nữ tử áo hồng xỉa kiếm tới, định đâm xuyên qua miệng Mạnh Kỳ, để phá ngạnh công.
Hàm răng cắn lại, trường kiếm vang lên tiếng rạn gãy, mũi kiếm đã bị cắn đứt.
Mạnh Kỳ phun vụn kim loại ra, cười nhẹ: “Giòn quá...... “
Chưởng quầy hét to, hai ngón trỏ và giữa điểm ra, kình lực tạo thành hình xoắn ốc, chuyên phá ngạnh công.
Ba, hai ngón tay đều bị gãy, đau tới mức lăn lộn tại chỗ.
Nữ tử áo hồng kinh hãi hét lên:
“Ngươi, ngươi không phải là người!”
Hoặc là yêu ma quỷ quái, hoặc là Thần Phật Tiên Thánh!
Đám Mẫn Nhân Long, Ông Linh Ngọc ngơ ngác mà nhìn, quên bẵng mình bị trúng mê dược.