Mục lục
Nhất Thế Chi Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng tiêu vang lên sầu khổ, Cố Tiểu Tang đứng trước cửa sổ, tay ấn ngọc tiêu, môi phấn khẽ thổi, đôi mắt không có tiêu cự.

Đông đông đông, tiếng gõ cửa vọng vào. Cô thu ánh mắt, xoay người, khẽ cười.

“Vào đi.” Cô nói rất nhẹ nhàng.

Két, một nam tử mặc đồ bán hàng rong khom người đi vào, cẩn thận đóng cửa lại, cung kính:

“Hồi bẩm Thánh Nữ, có người báo tin tới.”

Hắn luôn cúi đầu, không dám nhìn Cố Tiểu Tang.

“Thiên ngoại kỳ thạch lại bị mất rồi?” Cố Tiểu Tang cong khóe môi, nét mặt không chút cảm xúc.

“Vâng, thiên ngoại kỳ thạch trong Tăng Hiền môn đã lại bị mất đêm qua.” Người bán hàng rong trả lời.

Cố Tiểu Tang cắm Ngọc Tiêu vào hông, khẽ gật đầu, giống như lơ đãng hỏi: “Mấy ngày này có Ngoại Cảnh cường giả nào đi ngang qua tam sơn tứ thủy không?”

Người bán hàng rong cố gắng suy nghĩ một hồi: “Thôi gia có một đội thuyền tới gần, định đi Nam hạ Hằng Nguyên, bái phỏng Trịnh thị, hẳn là có Ngoại Cảnh cường giả tọa trấn.”

“Bình Tân Thôi thị gần đây không chịu an phận, thường xuyên bái phỏng các đại thế gia, sợ là có người đứng ngồi không yên.” Cố Tiểu Tang khẽ cười, không tỏ rõ ý kiến, rút từ trong nhẫn ra một viên thuốc, búng cho người bán hàng rong, “Đi suốt ngày đêm tới đoạn hà đạo vào Hoàn Châu kia, ném thứ này vào trong nước, phải hoàn thành trước buổi tối ngày mai.”

Cô không có một lời nào uy hiếp, nhưng người bán hàng rong lại rùng mình, bật thốt:

“Thuộc hạ tuân mệnh, tất không để Thánh Nữ thất vọng, nếu không tự vẫn tạ tội!”

Hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, muốn chứng tỏ sự quyết tâm của mình, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt đó.

Một đôi mắt sâu thăm thẳm như tinh không, mĩ lệ như bầu trời sao, đẹp đẽ mộng ảo.

Người bán hàng rong như bị sét đánh, ở sâu trong nội tâm bị thần không biết quỷ không hay hạ xuống một hạt giống ám thị, rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ tự sát để diệt khẩu, sau đó hắn vô tri vô giác cất viên thuốc đi, xoay người rời khỏi phòng.

Viên thuốc kia lớn bằng mắt người, một màu đỏ thẫm, cầm hơi nong nóng, rõ ràng không phải vật phàm.

Cố Tiểu Tang nhìn theo thuộc hạ đi xa, thật lâu bất động, sau đó khẽ cau mày, như rất đau đớn, sóng mắt lấp lóe, sự linh động trong mắt bị tán đi, thay bằng thâm trầm và đạm mạc, như đã trải qua trăm ngàn thế Luân Hồi, nhìn thấu sự thay đổi của hồng trần.

Mi tâm của cô hé ra, lộ ra những tia thanh lôi nhỏ xíu, tạo thành những chữ triện, tụ thành một hình vẽ cực rườm rà nhưng đầy hoa lệ.

Đồ án áp xuống, ấn sâu vào trong da, biến mất, sự linh động trong mắt Cố Tiểu Tang cũng trở lại như cũ.

“Tiểu Tử......” Cô cười nhẹ.

Lụa trắng khẽ phất, cửa phòng khép lại, Cố Tiểu Tang lại đến bên cửa sổ, khóe miệng lại cong lên như cười như không:

“Huyền Nữ truyền nhân xuất thế, Ứng Thân thức tỉnh...... Thiện Tú Mi, Liễu Sấu Ngọc......”

Nói về khả năng bố cục, mình chẳng hề thua kém ai, một phần là do thiên phú bản thân, một phần là nhờ công pháp thần dị, lịch duyệt và kiến thức tích lũy được.

Nhìn chung, khả năng lớn nhất trong tương lai, cô sẽ vượt qua các Bỉ Ngạn đại nhân vật khác, La giáo cũng vượt qua những môn phái và thế gia.

Khi ngươi biết được nhiều hơn đối thủ, vậy mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản thoải mái hẳn.

............

Nước mưa tí ta tí tách, rửa sạch những viên gạch lót đường. Thiện Tú Mi đi vào Lãm Nguyệt lâu nhã gian, ngồi vào vị trí chủ vị, chung quanh không có một bóng người, tân khách còn chưa ai đến.

Khu vực sông lớn ở địa phận Hoàn Châu chảy vô cùng xiết, thường thấy được xác người chết đuối trôi qua, dưới đáy nước, viên thuốc kia dần tan ra, lớp màu đỏ bao ngoài nhanh chóng tiêu tán.

Viên thuốc vỡ ra, lộ ra bên trong là một đoạn mũi kiếm gãy, dài cỡ một đốt ngón tay.

Mũi kiếm được bao phủ một tầng băng, nó tỏa ra ánh sáng, xuyên qua dòng nước, xông thẳng lên trời, băng hàn chi khí sắc bén choán đầy trời đất.

Đoàn tàu đi nam hạ, Thôi Thanh Vũ đột nhiên mở mắt, râu ngắn dưới cằm hơi rung động:

“Khí tức Thần binh?”

Lời còn chưa dứt, thân ảnh hắn đã trở nên mơ hồ.

Lãm Nguyệt lâu, một gian phòng yên tĩnh, cũng có người mắt lóe hàn mang:

“Thần binh xuất thế?”

Quang ảnh vặn vẹo, tiểu viện trở về yên tĩnh.

Một vùng khỉ ho cò gáy, một Ngoại Cảnh cường giả đang đi ngang qua cũng quay đầu nhìn về phía làn ánh sáng kia, sau đó lấy ra một cái mặt nạ đeo lên mặt, là mặt nạ “Thái Ất chân nhân” thời Thượng Cổ!

Ngoài Lãm Nguyệt lâu, trong xe ngựa, Cố Tiểu Tang trắng trong thuần khiết, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, nhìn ánh sáng quang hoa lướt qua.

Chuyện truyền nhân Lôi Thần quan hệ trọng đại, Tố Nữ đạo không thể chỉ để một mình ứng thân Thiện Tú Mi xử lý, mà phải cử thêm Ngoại Cảnh cường giả!

Điệu hổ ly sơn, nhất đào nhị sĩ!

Thiện Tú Mi đợi một lát, chợt có cảm ứng, đứng dậy đi tới cửa sổ, vừa vặn thấy một nữ tử áo trắng giơ dù giấy dầu uyển chuyển đi tới.

Cô chỉ bước một bước, đã tới bên cửa sổ!

Thiện Tú Mi nghe thấy âm thanh như cầu nguyện vang lên bên tai:

“Vô Sinh lão mẫu, Chân Không gia hương......”

“Vô Sinh lão mẫu, Chân Không gia hương!”

Một ngón tay trắng muốt điểm tới, Thiện Tú Mi thân bất do kỷ hướng tới phía trước để nó chạm vào.

Đang lúc nguy hiểm, bỗng từ có sáu tia hàn quang bắn tới, từ cây đại thụ trước Lãm Nguyệt lâu, từ cửa hàng đối diện, từ tầng một bên dưới, vân vân, đồng loạt bao vây Cố Tiểu Tang, khóa chặt các góc chết của cô, muốn bức cô phải rời khỏi Thiện Tú Mi, cùng lúc đó, từ ngoài nhã gian, một dải lụa bay vào, cuốn lấy eo Thiện Tú Mi định kéo cô lùi lại.

Bảy đại Thiên Nữ hộ huyền chủ!

Đối với các cô, giúp Thiện Tú Mi thoát khỏi nguy hiểm là lựa chọn đương nhiên!

Đúng lúc này, Cố Tiểu Tang biến mất!

Cố Tiểu Tang như đã có đoán trước, một chỉ vừa rồi chỉ là hư chiêu, thuận thế lao tới, chân hơi dịch, cơ thể xoay tròn, đã lại đi tới sau lưng Thiện Tú Mi, tay trái phất ra, điểm thẳng vào gáy của Thiện Tú Mi.

Thiện Tú Mi đang bị dải lụa kéo về, trở thành chủ động đụng vào tay cô!

Sáu dải lụa trắng mất đi Cố Tiểu Tang, nhưng thế vẫn không giảm, thấy sắp đâm trúng Thiện Tú Mi, đành phải cố gắng biến chiêu, trở nên lộn xộn.

Bóng trắng lấp lóe, Cố Tiểu Tang đã tách khỏi Thiện Tú Mi, xông vào những dải lụa. Như có một luồng khí mạnh đâm tới, làm các Thiên Nữ bị rối loạn bộ pháp, trở nên càng tới gần Đại La yêu nữ.

Lôi, kéo, túm, đẩy, tốc độ rất nhanh, bóng trắng như đang bay múa, các thân ảnh thi nhau ngã xuống, Cố Tiểu Tang thời khắc đều không rời khỏi khu vực xung quanh Thiện Tú Mi, vừa lấy cô làm tấm chắn, vừa dùng cô làm mồi dụ.

Đến khi Tán Hoa Thiên Nữ ném dải lụa, gia nhập vào cuộc chiến, bảy đại Thiên Nữ chỉ còn lại có ba người mà thôi!

Thiện Tú Mi tỉnh lại, rút kiếm ra, đột nhiên sàn dưới chân hẫng đi, cô rơi thẳng từ lầu hai xuống tầng một, điều này cũng giúp cô thoát khỏi phạm vi kềm chế của Cố Tiểu Tang, ba Thiên Nữ còn lại quấn chặt lấy Cố Tiểu Tang, không để cho cô đuổi theo.

Cố Tiểu Tang chỉ cười khẽ.

Huyền Nữ truyền nhân rốt cuộc cũng không nhịn được mà ra tay......

Sau đó, cô giết hết các Thiên Nữ, một đường đuổi theo, lại gặp Mạnh Kỳ.

Chuyện cũ đã qua ngàn năm, đã chìm vào quên lãng.

---o0o---

HẾT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang