Du Văn Hiên từng yêu Đường Phong rất nhiều, hy sinh rất nhiều, tha thứ và chờ đợi cũng rất nhiều. Thế nhưng đổi lại là lời hứa theo gió bay, là những tổn thương sâu sắc.
Ngày sinh nhật năm cậu hai mươi tám, anh đã đem cậu tặng cho một thằng đốn mạt để hắn mặc tình chơi đùa, giày vò cậu. Thống khổ, oán hận tràn ngập trong tim. Kể từ giây phút này trở đi tình yêu kia đã chết, chết theo Du Văn Hiên.
Cậu đặt chiếc bánh kem vẫn chưa lên đèn lên bàn, nhắm lại hai mắt rồi cho chính mình một điều ước cuối cùng trong đêm sinh nhật - "Tôi ước... sẽ không bao giờ gặp lại Đường Phong."
Tiếng gió mưa thét gào, từng giọt mưa tiễn cậu đi xa, tiếng khóc của ai đó đêm nay... chìm trong tiếng mưa buồn.
Vô nghĩa... hối hận muộn màng, tất cả đã trở nên vô nghĩa...
Trên đời này không có thuốc hối hận, thế nhưng khi một người nhận ra điểm sai của mình, biết sửa đổi thì liệu có cơ hội thứ hai?