Ngay lúc cô cảm thấy mình tới cực hạn, một luồng hơi chảy từ cuống họng tràn vào phổi, Tô Mạt ho sặc lên.
Một lượng lớn nước cũng theo đó trào ra, tuôn ra khỏi mũi miệng của cô.
Tô Mạt còn chưa kịp cảm thấy vui mừng vì có thể hô hấp, bóng tối vô biên đã bao trùm lấy cô…
Đợi Tô Mạt tỉnh lại, đã là hai ngày sau.
Hai ngày qua, trong đầu cô luôn giống như chiếu phim, chiếu một đoạn ký ức xa lạ, khiến cô luôn ngây dại không tỉnh lại được.
Cuối cùng, đoạn ký ức đó giống như hòa nhập với cô, lúc này Tô Mạt mới giãy giụa khỏi xiềng xích, tỉnh lại.
Tô Mạt mở mắt ra, lọt vào mắt là sự đơn sơ cẩu thả mà xa lạ.