Mục lục
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi về nhà, Lục Trường Chinh giao hết 243 tệ vừa chia được cùng với số tiền Lý Nguyệt Nga đưa cho anh lúc nãy và bao lì xì nhận được trong tiệc cưới hôm qua cho Tô Mạt.

“Vợ ơi, em giữ số tiền này, sau này tiền bạc trong nhà đều do em quản lý.”

Sau đó lại dắt Tô Mạt vào phòng, lấy một chiếc túi hành lý quân dụng từ trong hòm ra rồi móc ra hai cuốn sổ tiết kiệm từ trong túi ra đưa cho Tô Mạt.

“Vợ ơi, đây là số tiền anh tiết kiệm được trong những năm qua. Hai cuốn sổ tiết kiệm này, một cái là mở ở ngân hàng bên đơn vị anh, cái còn lại là mở ở ngân hàng bên này.” Lục Trường Chinh ra hiệu cho Tô Mạt mở ra xem.

Dưới sự ra hiệu của Lục Trường Chinh, Tô Mạt mở cuốn sổ tiết kiệm của ngân hàng bên đơn vị Lục Trường Chinh trước, lần gửi cuối cùng là vào năm 68, tổng cộng 1000 tệ.

Tô Mạt lại mở cuốn sổ còn lại, là của ngân hàng huyện Thanh Khê, có 1500 tệ. Ban đầu có 2000 tệ, nhưng mấy hôm trước đã rút 500 tệ.

Tô Mạt hơi sững sờ, không ngờ Lục Trường Chinh gửi nhiều tiền về nhà như vậy mà vẫn tiết kiệm được nhiều tiền như thế.

“Mấy năm nay anh không tiêu tiền sao?” Tô Mạt buột miệng hỏi.

“Trong đơn vị không có chỗ nào để tiêu tiền, anh được thăng chức sớm nên tiết kiệm được một ít.” Lục Trường Chinh nói. Anh thường xuyên nhận nhiệm vụ, cũng không có thời gian tiêu tiền.

“Vậy nên vợ ơi, nếu em không muốn làm việc đồng áng thì đừng làm, cứ ở nhà là được. Nhà mình có tiền tiết kiệm, lương anh bây giờ cũng không thấp nên có thể nuôi em.” Lục Trường Chinh nghiêm túc nói.

Vợ anh da mịn thịt mềm, anh thật sự không nỡ để cô phải vất vả.

“Bây giờ mỗi tháng anh được bao nhiêu tiền lương?” Tô Mạt hơi tò mò.

“Năm ngoái sau khi lên phó đoàn, tiền lương mỗi tháng anh được 89 tệ.” Lục Trường Chinh nói.

“Vậy lúc đầu lương của anh là bao nhiêu?” Tô Mạt vẫn rất tò mò về mức lương của quân nhân thời đại này.

Lục Trường Chinh thấy vợ muốn hiểu thêm về mình thì rất vui vẻ, anh lập tức giải thích cặn kẽ cho cô: “Hai năm đầu, anh vẫn là lính, lúc đó không có lương, nhưng có trợ cấp, năm đầu tiên mỗi tháng 6 tệ, năm thứ hai mỗi tháng 7 tệ.”

“Năm thứ ba, anh được thăng chức, làm trung đội trưởng, tiền lương 57 tệ. Nhưng mà sau khi thăng chức, mỗi tháng phải nộp tiền ăn cho quân đội, theo tiêu chuẩn ăn của chiến sĩ, mỗi tháng bị trừ 14 tệ, nên chỉ nhận được 43 tệ.”

“Năm thứ tư, anh lại lập công, được thăng lên đại đội phó, lương tăng lên 63 tệ. Năm thứ năm, thăng lên đại đội trưởng, lương 72 tệ. Năm ngoái thăng lên phó đoàn, lương 89 tệ.”

Mặc dù Lục Trường Chinh nói có vẻ nhẹ nhàng, thăng chức như dễ dàng lắm, nhưng Tô Mạt biết, tất cả những điều này đều là anh đổi lấy bằng mạng sống của mình. Tối qua trời tối cô không nhận ra, nhưng sáng nay, cô đã nhìn thấy trên người anh có không ít vết sẹo, đều là vết đạn, vết dao.

Tô Mạt hơi đau lòng, vuốt ve tay anh: “Sau này đừng liều mạng như vậy nữa.”

“Được.” Lục Trường Chinh hờ hững đáp lại. Sao có thể không liều mạng, anh còn phải nhanh chóng để cô có tư cách đi theo quân đội.

“Em nói thật đấy.” Thấy Lục Trường Chinh không để tâm, Tô Mạt nhấn mạnh.

“Vợ ơi, em đau lòng cho anh sao?”

Tô Mạt gật đầu.

“Nếu đau lòng cho anh thật thì tối nay theo anh được không?” Lục Trường Chinh ghé sát tai Tô Mạt, nói nhỏ.

Tô Mạt liếc anh một cái, tên này thật sự không đứng đắn.

Thôi bỏ đi, không cần phải đau lòng làm gì, cô vẫn nên thương tiếc cho bản thân mình thì hơn.

Lục Trường Chinh nhếch mép cười xấu xa, xoay mặt vợ lại, trao cho cô một nụ hôn sâu.

Tô Mạt thật sự bị anh làm cho tức chết, trong lúc nghiêm túc như vậy, trong đầu anh lại toàn nghĩ đến thứ vớ vẩn.

Tô Mạt đang định trả sổ tiết kiệm lại cho Lục Trường Chinh, nhưng hình như lại có gì đó không đúng, cô nhanh chóng tính toán trong đầu.

Theo mức lương mà Lục Trường Chinh vừa nói, cho dù anh không tiêu một đồng nào trong những năm qua thì nhiều nhất cũng chỉ tiết kiệm được 2232 tệ. Nhưng hai cuốn sổ tiết kiệm cộng tới 2500 tệ, hơn nữa anh còn xây nhà, kết hôn cũng tốn không ít.

“Các anh không có trợ cấp nào khác ngoài tiền lương à?” Tô Mạt hỏi.

“Trợ cấp thì không có, nhưng hoàn thành nhiệm vụ sẽ có tiền thưởng.” Lục Trường Chinh nói. Trong lòng khá tự hào, vợ anh thật thông minh, liếc mắt một cái đã phát hiện ra số tiền tiết kiệm không khớp với lương.

Bởi vì đoàn trưởng bọn họ thích giấu quỹ đen nên thường xuyên cãi nhau với vợ, anh không định học theo vì vậy tốt nhất là nói rõ ràng mọi khoản thu chi với vợ.

“Những năm qua, tiền thưởng do đơn vị phát cho anh khi làm nhiệm vụ khoảng 1500 tệ. Anh cũng không có khoản chi tiêu lớn nào, lớn nhất là lúc xây nhà, đã gửi thêm 300 tệ về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-48.html.]

“Còn lại là chi phí kết hôn của chúng ta. Tiền sính lễ anh tự bỏ ra 200 tệ, rồi máy may 138, còn lại là mua thịt, rượu bia, t.h.u.ố.c lá cho bữa tiệc và đồ đạc cho nhà chúng ta, tổng cộng hết gần 300 tệ.”

Tô Mạt tính toán, Lục Trường Chinh khá tiết kiệm, nhiều năm như vậy mà tiêu chưa đến 300 tệ.

“Vợ ơi, yên tâm, anh không giấu quỹ đen.” Lục Trường Chinh tiến lại gần, cười nói.

Tô Mạt trừng mắt nhìn anh: “Giấu cũng không sao, đàn ông ra ngoài, sao có thể không có chút tiền trong tay.”

Nói xong, cô trả hai cuốn sổ tiết kiệm lại cho Lục Trường Chinh, cô cũng không phải là người muốn vét sạch tiền của anh.

Nhưng Lục Trường Chinh không nhận.

“Vợ ơi, anh đã nói là em quản lý tiền bạc. Sau này tiền lương mỗi tháng, trừ đi vài đồng tiền lẻ, còn lại anh đều gửi về cho em.”

“Đưa hết cho em thật à?”

“Ừ.” Lục Trường Chinh vô cùng nghiêm túc.

Tô Mạt suy nghĩ một lát rồi vẫn đưa cuốn sổ tiết kiệm 1000 tệ cho Lục Trường Chinh.

“Anh cứ giữ cuốn sổ này, lỡ như trong đơn vị có việc gì cần dùng gấp thì cũng không đến nỗi không có tiền.”

Tô Mạt ngẫm nghĩ, lúc đầu Lục Trường Chinh gửi tiền ở hai nơi cũng là vì lý do này. Hai bên đều có tiền, đến lúc đó bất kể bên nào cần dùng gấp thì đều có thể lấy ra. Ngân hàng thời đại này không có chức năng rút tiền liên tỉnh.

Lục Trường Chinh suy nghĩ rồi nhận lấy.

“Vợ ơi, vậy anh giữ cuốn sổ tiết kiệm này, đảm bảo sẽ không xài hoang phí.”

“Còn nữa, sau này tiền lương mỗi tháng anh vẫn gửi 20 tệ về như trước là được, số còn lại anh cứ tiết kiệm rồi mang về gửi ngân hàng.”

Lục Trường Chinh nhíu mày, sao được, 20 tệ sao đủ cho vợ anh tiêu xài.

“Anh nghe em nói đã, 20 tệ ở nông thôn đã là rất nhiều rồi. Không sợ ít mà sợ không đều, nhiều hơn nữa sẽ có người nảy sinh lòng tham.”

Thời đại này không có gì gọi là riêng tư, gửi bao nhiêu tiền đều được ghi rõ ràng trên giấy báo chuyển tiền, người có tâm muốn biết rất dễ dàng. Cô không muốn xảy ra chuyện gì vì Lục Trường Chinh gửi nhiều tiền cho cô.

Con số 20 tệ này vừa phải, không nhiều cũng không ít.

Lục Trường Chinh nghĩ lại cũng thấy có lý. Dù sao trong nhà cũng còn một ít tiền, đủ cho vợ anh dùng một thời gian.

“Vậy nếu em không đủ dùng thì cứ đến ngân hàng huyện rút tiền.” Lục Trường Chinh dặn dò: “Đừng tiếc mà không ăn, anh về đơn vị sẽ đổi phiếu lương thực với chiến hữu, đến lúc đó sẽ gửi về cho em mua gạo.”

“Sẽ không thiếu đâu.” Tô Mạt nhìn túi lớn đựng bao lì xì bên cạnh, nhớ ra mình chưa nói với Lục Trường Chinh rằng Canh Trường Thanh đã mừng bao nhiêu tiền.

“Hôm qua chú Canh lì xì hai bao, mỗi bao 200 tệ.” Tô Mạt bổ sung.

Lục Trường Chinh sững sờ, xem ra quan hệ của Canh Trường Thanh với nhà vợ rất tốt, anh suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vợ, bí thư Canh có quan hệ gì với nhà em?”

“Chú ấy do ông nội em nuôi lớn, tuy không nhận làm con nuôi, nhưng cũng gần như con nuôi.”

Lục Trường Chinh hiểu ra, quan hệ như vậy thì lì xì 200 tệ cũng là điều có thể. Lương của Canh Trường Thanh chắc cũng gần bằng anh, 200 tệ cũng chỉ là lương hai tháng, vẫn có thể chi trả được.

Nói đến đây, bỗng nhiên Tô Mạt khá tò mò về lương của Tô Đình Đức nên hỏi: “Lương thầy bao nhiêu vậy anh?”

“Mỗi khu vực khác nhau, lương cũng khác nhau, nhưng đều chênh lệch vài tệ, d.a.o động trong khoảng 200 đến 217.” Đơn vị của anh là đơn vị nguy hiểm ở tiền tuyến, lương luôn cao hơn, lương của thầy là 217 tệ.

Tô Mạt gật đầu.

“Chúng ta mở phong bao lì xì ra đi, cái nào có ghi tên thì anh nhớ kỹ, lần sau còn trả lễ.” Tô Mạt nói.

Thế là hai người lại mở bao lì xì ra, tổng cộng nhận được 223 bao, 100 bao 5 hào, 75 bao 1 tệ, 46 bao 2 tệ, 1 bao 5 tệ, 1 bao 10 tệ, tổng cộng nhận được 232 tệ tiền mừng. Còn có 4 phiếu lương thực 4 lạng.

Bao 5 tệ là của đại đội trưởng Lục Bảo Quốc, bao 10 tệ là của Lục Quốc Bình.

Sau khi Lục Trường Chinh nhìn thấy thì không khỏi bật cười.

“Tên nhóc này, năm nay cậu ấy kết hôn, anh đã nhờ bố anh mừng 10 tệ, kết quả tên nhóc này lại trả lại cho anh.”

Tô Mạt cũng có ấn tượng khá tốt với Lục Quốc Bình: “Em thấy người ta cũng không tệ, sau này nếu có thể giúp thì cứ giúp một tay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK