Mục lục
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Mạt tưởng rằng trong sách nói điều này rất tuyệt, nhưng vừa rồi cô lại không cảm nhận được chút nào nên đồng ý.

Lần thứ hai trải nghiệm tốt hơn nhiều so với lần đầu, mặc dù Tô Mạt vẫn cảm thấy hơi đau nhưng ít nhất cũng cảm thấy sướng, Lục Trường Chinh cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Tô Mạt cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng một lúc sau, người đàn ông lại bắt đầu rục rịch.

"Không được, em hơi mệt, muốn ngủ." Tô Mạt cự tuyệt.

Nguyên nhân chính là nơi đó thực sự không thoải mái, cô tính lát nữa sẽ sử dụng dị năng của mình để giải tỏa.

"Vợ, một lần cuối cùng, anh làm rất nhanh, chúng ta làm xong thì đi ngủ liền." Lục Trường Chinh hôn lên vành tai Tô Mạt, nhẹ nhàng dỗ dành.

"Vợ, thật sự, một lần cuối cùng, em tin anh."

Tô Mạt nghĩ hôm nay là đêm tân hôn, nên ỡm ờ đồng ý.

Kết quả, sự thật chứng minh, miệng đàn ông đều là lừa người.

Lần cuối cùng này, thời gian dài hơn hai lần trước cộng lại.

Tô Mạt bị Lục Trường Chinh lăn qua lộn lại, toàn thân quả thực nửa địa ngục nửa thiên đường. Cuối cùng, nếu không phải Tô Mạt khóc, Lục Trường Chinh có lẽ sẽ không tính buông tha cho cô.

Sau khi kết thúc, Tô Mạt vốn rất mệt mỏi, cũng không để ý tới, chỉ khóc thút thít rồi ngủ thiếp đi.

Lục Trường Chinh đứng dậy dùng khăn nóng lau người cho vợ rồi ôm cô ngủ.

Ngày hôm sau, bởi vì không cần thu hoạch vụ thu, cũng không có còi báo thức, Tô Mạt mãi đến sáu giờ sau mới tỉnh lại.

Nghĩ đến sáng mai cô phải đến nhà họ Lục, là dâu mới, đến trễ không tốt, nên cô chuẩn bị rời giường.

Kết quả lại bị một người đàn ông đã nếm vị tủy nào đó giữ ở trên giường, vận động một hồi, Tô Mạt tức giận đến mức để lại một dấu răng thật sâu trên n.g.ự.c anh.

Lúc hai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến đó thì đã là tám giờ, Tô Mạt tức giận đỏ mắt.

Lục Trường Chinh thấy vợ không để ý tới mình, có chút hoảng hốt, nhẹ nhàng móc ngón tay cô, xin lỗi: “Vợ, anh sai rồi, lần sau anh sẽ làm vào buổi tối, không làm ban ngày."

Tô Mạt chịu đựng đau nhức giữa hai chân, sải bước về phía trước, quay mặt đi, không muốn để ý tới Lục Trường Chinh.

Lục Trường Chinh vội vàng di chuyển sang bên kia: "Vợ, anh thật sự sai rồi. Em có thể để ý tới anh được không? Nếu không, nếu cha mẹ anh nhìn thấy, lúc trở về anh sẽ quỳ trên ván giặt."

Tô Mạt dừng một chút, lúc này mới mở miệng: “Đây là chuyện ban ngày hay đêm sao? Anh biết buổi sáng sẽ đến chỗ cha mẹ, mà anh còn như vậy, bây giờ đã muộn như này rồi, người khác sẽ thấy em thế nào?"

“Sẽ không thấy thế nào cả, vẫn còn sớm, mới tám giờ thôi. Hôm qua chúng ta động phòng hoa chúc, bọn họ hiểu được.”

“Anh còn nói như vậy.” Tô Mạt tức giận đánh Lục Trường Chinh, cô xấu hổ đến phát khóc.

Lục Trường Chinh biết vợ xấu hổ, cong môi cười vô lại, cúi đầu thấp giọng nói vào tai Tô Mạt: “Vợ, em càng về trễ bọn họ càng vui vẻ. Chứng tỏ con trai họ rất dũng mãnh, rất nhanh có thể ẵm cháu trai rồi."

Tô Mạt đá Lục Trường Chinh, cô thật sự không muốn để ý đến anh nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Lục Trường Chinh cười khẽ đuổi theo, vợ anh thật đáng yêu.

Thực ra anh cũng không muốn khinh suất như vậy, nhưng ai bảo vợ anh lại có nước da trắng ngần, thân hình xinh đẹp, mềm mại, giọng nói dễ nghe, quyến rũ thì làm sao anh có thể chịu nổi? Nếu không phải vợ anh không chịu nổi thì có lẽ anh đã làm cả đêm rồi.

Lục Tiểu Lan đang ở trong vườn rau giúp mẹ xới đất hôm qua đã nén, nhìn thấy Lục Trường Chinh và Tô Mạt vội vàng đi tới, cô ấy mỉm cười chào hai người: “Chào buổi sáng anh ba, chị dâu ba."

Tô Mạt dừng lại, ngượng ngùng cười: "Chào buổi sáng."

Vì thời gian có hạn nên hôm nay Tô Mạt không tết tóc, cô chải tóc vén ra sau tai rồi vội vàng đi ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-46.html.]

Lúc này, một cơn gió chợt thổi qua, hất tóc Tô Mạt lên, để lộ một bên cổ trắng nõn, cùng với những vết đỏ trên đó.

Lục Tiểu Lan nhìn thấy, cười ra tiếng.

Anh ba cô ấy còn rất mạnh mẽ, gặm cổ chị dâu ba để lại dấu hôn khắp nơi.

"Tiểu Lan, em cười gì vậy?" Trong lòng Tô Mạt có dự cảm không tốt.

“Chị dâu ba, kéo cổ áo lên, vuốt tóc xuống.” Lục Tiểu Lan đến gần Tô Mạt, nháy mắt: “Trên cổ chị toàn là dấu hôn.”

Tô Mạt cảm thấy m.á.u nóng dâng trào, mặt đỏ bừng đến chảy máu, cô ước gì dưới đất có một vết nứt để cô có thể chui qua.

Lục Trường Chinh trừng mắt nhìn cô em gái vô tâm của mình, loại chuyện này có thể nói sao? Vợ anh vốn đã khó chịu với anh rồi, bây giờ bị trêu chọc như vậy, chỉ sợ cô càng buồn bực anh hơn.

"Vợ, không sao đâu, em ấy làm việc ở hợp tác xã mua bán, có đôi mắt tinh tường, người khác không nhìn thấy được." Lục Trường Chinh an ủi vợ mình.

Nếu vợ anh giận thật, tối nay không có thịt ăn thì sao.

Lục Tiểu Lan nhìn thấy mặt Tô Mạt đỏ như máu, biết chị dâu ba xấu hổ nên cũng không nói đùa nữa.

"Đúng vậy, chị dâu ba, quả thật nếu không thật sự chú ý thì cũng không nhìn thấy được, chỉ vuốt tóc xuống là được rồi."

Không còn cách nào khác, cô ấy ở hợp tác xã mua bán đã lâu, nghe quá nhiều lời bàn tán, da mặt cũng dày hơn.

Tô Mạt vừa xấu hổ vừa tức giận đến sắp chết, may mắn là Lý Nguyệt Nga nghe được động tĩnh, đi ra cứu cô.

"Hai vợ chồng thằng ba đến rồi à? Mau vào phòng chính ngồi đi. Tiểu Lan, con đừng xới đất nữa, gọi Cảnh Minh cùng vào phòng chính đi."

Lục Trường Chinh nhanh chóng dẫn vợ vào phòng chính, chẳng mấy chốc mọi người đã có mặt đông đủ.

Lục Quế Hoa vừa vào phòng chính, nhìn thấy Tô Mạt hai má hồng hồng ngồi ở đó, lập tức hỏi: "Vợ chú ba, sao mặt em đỏ như vậy? Bị bệnh sao?"

Mỗi lần con trai nhỏ của cô ta bị sốt, hai má đều đỏ bừng.

"Không, không phải, vừa rồi em đi vội, trời nóng." Tô Mạt nhanh chóng phủ nhận, may hôm nay cô cảm thấy lạnh, còn mặc áo khoác vào.

Lục Quế Hoa không hề nghi ngờ cô, Lục Tiểu Lan lại cúi đầu cười trộm.

Ngoại trừ năm đứa nhỏ, tất cả người lớn trong nhà đều ngồi trong phòng chính, ngay cả Lục Bá Minh cũng đang ngồi ngay ngắn trên tấm chăn mỏng.

Vì cha con ông là bí thư đại đội cũ và mới, kế toán là con trai cả nên Lục Thanh An không mời ai ra làm chứng, dự định tự mình phân chia.

Lục Thanh An hắng giọng: “Lúc các con còn nhỏ, cuộc sống trong nhà khó khăn, không có gì tích góp, các con lớn lên một chút, vất vả mới có chút tiền tiết kiệm, thẳng cả, thằng hai lại cưới vợ, rồi lại ba năm thiên tai. Chỉ sau khi thằng ba đi nhập ngũ, mới bắt đầu tiết kiệm được chút tiền”.

“Thằng ba nhập ngũ vào tháng 10 năm 64, đến nay đã bảy năm, ngoại trừ hai năm đầu, mỗi tháng nó gửi về năm tệ, năm năm tiếp theo, mỗi tháng nó gửi hai mươi tệ, tổng cộng thằng ba đã gửi 1320 tệ cho nhà mình." Lục Thanh An nhìn vào sổ trên tay nói.

"Phiếu chuyển tiền cha đều giữ lại, nếu có thắc mắc gì thì lát nữa có thể cầm xem."

“Tiếp theo là thằng hai, thằng hai đi làm ở nhà máy gia công vật liệu gỗ của công xã cách đây hai năm, sau khi đi làm, mỗi tháng nó cũng cấp cho gia đình hai mươi tệ, tổng cộng hai mươi ba tháng, tổng cộng là 460 tệ."

"Còn có Tiểu Lan, làm việc ở hợp tác xã mua bán ba năm, trước khi kết hôn, mỗi tháng con bé cũng cấp cho gia đình hai mươi tệ trong hai mươi sáu tháng, tổng cộng là 520 tệ."

"Cha chính thức đảm nhận vị trí đại bí thư đại đội vào năm 66, bí thư đại đội được trợ cấp bảy tệ hàng tháng, tính đến nay, cha đã nhận được 5 năm 9 tháng, tổng cộng là 483 tệ."

“Thằng cả tuy không nộp đồng nào cho nhà, nhưng lại làm kế toán thôn từ năm 61, hàng năm, điểm công tác được giải quyết đều kết toán ngang với người có điểm công tác cao nhất đại đội, hàng năm đều góp hai ngàn điểm công tác cho gia đình. Theo điểm công tác của đại đội trong những năm qua, trung bình một điểm năm xu, nhiều năm như vậy, cũng cống hiến cho gia đình không ít." Lục Thanh An không quên khen ngợi con trai cả.

Lục Hành Quân nghe xong, trong lòng cũng thỏa đáng.

"Đại đội kết toán cuối năm, ngoại trừ ngũ cốc và thịt, năm 64, 61.75 tệ đã được phân chia; năm 65, 83.27 tệ được chia; năm 66, 91 tệ được chia; năm 67, 98 tệ đã được phân chia, năm 68,115.5 tệ được chia; năm 69, 100.3 tệ chia; năm 70, 108.43 tệ được chia. Hai năm sau chia ít đi là do thằng hai và Tiểu Lan đều đi làm, ít đi hai lao động."

"Trong bảy năm qua, đại đội đã chia cổ tức, trong nhà nhận được tổng cộng 658.25 tệ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK