Khó trách, Chu đại nhân này thẹn quá hóa giận, phẫn nộ mà rời đi? Mình làm việc cùng hắn đã lâu, chỉ thấy khuôn mặt lạnh của hắn, lần đầu tiên mới được thấy Chu Chuẩn thất thố như vậy, Quản Húc đóng quạt xếp, trừ bỏ một chút tiếc nuối không được nhìn thấy Khương thất cô nương ra, trong lòng còn có chút sảng khoái nho nhỏ.
“Thế tử, hạ thần cũng cáo lui. Trước khi rời đi, còn thỉnh thế tử cho phép tại hạ lại nhiều lời vài câu. Khương thấy cô nương bên đó, không tới hai ngày liền có thể thăm dò được nội tình. Trước đó, ngài nên tận lực nghỉ ngơi, tĩnh tâm dưỡng khí, dù không ngủ ngon, cũng cố gắng chợp mắt.”
Lần này rời kinh, người đắc dụng nhất bên cạnh thế tử là Công Tôn tiên sinh có việc quan trọng phải làm ở nơi khác. Tự nhiên những sinh hoạt hàng ngày của thế tử đều rơi xuống trên người hắn.
Người bên trong nhàn nhạt đáp một tiếng, Quản Húc hành lễ bước ra ngoài. Ngẫm nghĩ, lại dán lỗ tai trên ván cửa, lắng nghe hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì.
Nơi nào đồng ý với hắn, chẳng qua là thấy hắn quấy rầy phiền hà, lấy lệ mà đáp ứng. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Quản Húc xuống lầu tìm thống lĩnh thị vệ, sương phòng của thế tử, còn cần sai người ở bên ngoài giữ cửa, thêm trà thêm nước vào ban đêm.
Trong phòng thông thoáng, nam tử ngồi dựa vào đầu giường. Chân dài thẳng tắp giãn ra, một gác trên mép giường, một gấp đầu gối rơi trên mặt đất. Đang kiên nhẫn lật xem công văn được đưa tới từ Yến Kinh vào sáng nay.
Đầu ngón tay xẹt qua tên húy của tam gia phủ Thái úy, ánh mắt nam tử trầm trầm. Lại tiếp tục lật sang trang mới, nghiền ngẫm.
Đang nhìn chuyên chú, trong phòng có tiếng vang lên của mèo con, tiếng kêu meo meo mang theo vài phần lấy lòng, lại cọ cọ thân mình vào chân nam tử.
Nghiêng đầu nhìn xuống, mày đẹp của nam tử nhướng lên. Chân dài đá đá lên lưng con mèo lười kia, lại bị nó cọ cọ mắt cá chân, càng thân mật dán sát lại.
Mắt mèo xanh biếc nhíu lại, hướng mặt hắn kêu to, dị thường biết điều ngoan ngoãn. So với dáng vẻ nhe răng trợn mắt khiến người ta ghét bỏ ngày đó đối với Khương Viện, là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Mắt liếc nó một cái, nam tử khom lưng xách mèo ta lên, lại ở giữa không trung, vo người nó thành một cục, mèo trắng đã được tắm rửa sạch sẽ bị hắn nhìn thật kỹ.
“Nàng gọi ngươi là A Ly.” Lại soi mói trái phải, mới chốt, “Xấu chút.”
Rõ ràng người này có thái độ lãnh đạm, A Ly lại ngoan ngoãn mặc hắn đùa giỡn. Dù là bị xách tới mức chân không chạm đất, cũng là bộ dáng dịu ngoan, không một chút giương nanh múa vuốt.
Đã xem đủ, nam tử thuận tay ném nó xuống cuối giường, A Ly lăn vài vòng trên giường, thân thể mập mạp lộn nhào trên chăm gấm.
Móng vuốt đã được chăm sóc kỹ càng, sờ sờ hai cái tai, tròng mắt lưu chuyển một vòng, cuối cùng liền tìm được phương hướng. Cũng không rõ vì sao, cực kỳ yêu thích ở bên cạnh hắn.
Như trộm, A Ly nức nở hai tiếng, nhanh chân lẻn tới bên cạnh hắn, đầu cọ xát vài cái, vểnh vểnh mông mập, nằm sấp xuống cạnh chân nam tử.
“Khó trách nàng thu thập ngươi. Lên.”
Tiếp tục lật xem bản sao, bàn tay vuốt ve bộ lông mượt mà của mèo con. Mặt mày nam tử giãn ra, diện mạo như ngọc.
Trong ban đêm yên tĩnh, một người một mèo im lặng làm bạn, thế nhưng lại bớt vài đi phần thanh lãnh, nhiều hơn một phần an bình.
Đồng dạng, trong Đào Hoa ổ, Khương thất cô nương lại mang tâm sự nặng nề, trằn trọc suy tư không ngủ được.
Mới vừa rồi, tin rằng người kia đã rời đi, nàng vội vàng chạy ra ngoài xem Xuân Anh trực đêm thế nào. Thấy nàng vẫn còn thở bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm. Lại quay lại phòng, đẩy cửa, tới nhĩ phòng nhìn Thôi mẹ và đám người Lục Phù. Mấy người này đều ngủ mê man, trên mặt không có chút dấu vết kinh hách.
Nhẹ chân nhẹ tay trở lại trong phòng, không khỏi khiếp sợ. Toàn bộ Đào Hoa ổ của nàng, trên dưới bảy tám người hầu, đều bị người nọ thi triển thủ đoạn, bất tri bất giác ngủ say.
Không thể nghi ngờ, người kia có công phu lợi hại, chỉ một điểm tại ngọc chẩm, cũng làm người ta không thể phản kháng.
Cũng may người kia không có lòng xấu, lúc này mọi người mới bình yên vô sự.
Yên lòng, cuối cùng cũng có thời gian cẩn thận cân nhắc. Sao lại là nàng, xảy ra việc không thể tưởng tượng như này?
Trầm tư suy nghĩ, vào ban ngày, chỉ duy nhất một chuyện, có thể đã chôn mầm tai họa cho mình rồi! A Ly khiêu khích mình, mình lại không kiên nhẫn dây dưa với nó. Có lẽ, lúc đó còn có người nhìn thấy?
Trùm chăn ảo não không thôi, nếu sự tình bị người ta thấy, cũng không biết là có ý gì? May là tối nay nàng trốn được một kiếp, vạn hạnh đối phương không phải là người làm việc bừa bãi.
Tránh được một lần, lần thứ hai, phương pháp giống nhau sợ không có hiệu lực. Là người kia không có phòng bị, mới để nàng đắc thủ trong thời gian ngắn.
Thân là tinh anh chốn nghiệp giới, nàng hiểu rõ, dạng người như nào thì không thể đắc tội. Dựa vào kinh nghiệm hai đời của mình, dù chỉ mới thấy qua, nàng đã biết kẻ nào là người khó đối phó, không khéo, hôm nay lại gặp một người như vậy.
Cũng không phải nói tới nam tử tuấn tú nửa đêm xông vào khuê phòng nàng, mà là vị sau lưng ấy, kẻ được xưng là chủ tử muốn gặp nàng.
Đoạn đường nhỏ lên Từ An tự, cặp mắt kia nhìn thẳng vào nàng, trừ bỏ trầm tĩnh, vài cái chớp mắt ngắn ngủi, lại khắc ở trong óc nàng, chỉ có lạnh băng và đề phòng. Có lẽ càng nhiều cảm xúc hơn nữa, nàng lại không muốn tìm tòi nghiên cứu.
Nhân vật như vậy, thường là nhiều kinh nghiệm đối với cuộc sống phức tạp, có cảnh giác phòng bị cực lớn đối với người khác. Người nọ nếu phái người hầu tới, muốn bắt cóc nàng ra phủ vào đêm khuya, nghĩ tới, thất bại lần này cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Đây cũng là lý do vì sao nàng để lại lời nhắn, là vì lưu lại một đường lui cho mình.
Khương Viện cuộn kín mình trong chăn như nhộng con, thân thể cuộn tròn tự suy nghĩ. A Ly, có phải cũng trong tay người kia không?
Sáng sớm hôm sau đã bị Xuân Anh đánh thức, dụi dụi mắt, Khương Viện ăn vạ không muốn dậy. Tối hôm qua, không là sáng hôm nay, qua tiếng trống canh ba nàng mới mệt mỏi nhắm mắt mơ hồ. Nhìn đám người Xuân Anh không có chút khác thường, thần thái sáng láng, bận rộn trước sau, đột nhiên cảm thấy, bí mật chỉ một người biết, cũng thực vất vả.
Toàn thân mệt mỏi ra rời, đầu óc lại lần nữa mơ hồ. Ngồi trên ghế dài trang điểm, thấy được Đào mẹ vén rèm bước vào.
“Tiểu thư, sáng sớm hôm nay phu nhân đại phòng đã thu xếp đồ đạc. Cũng không biết tại sao, phu nhân kêu nô tì tới đây nói với ngài một tiếng, chuyện thỉnh an sáng nay từ bỏ, ngài dùng cơm trong phòng là được.”
“Sớm như vậy? Phụ thân có đi nha môn không?” Người trong gương đồng nhìn thoáng qua đồng hồ nước, lúc này mới qua giờ mão. Có việc gì khẩn cấp như vậy?
Đào mẹ lắc đầu, cũng thấy đại phòng càng lúc càng không có thể thống. “Đại phu nhân và phu nhân đều đang đãi khách. Nói tiểu thư chậm một chút lại qua.”
Chờ Đào mẹ rời đi, Khương Viện dùng qua loa bữa sáng, lấp đầy bụng xong, cũng không để ý tới khuyên nhủ của Thôi mẹ, tự mình ôm chăn mỏng, ngã người trên giường ngủ bù.
Nữ tử nằm trước cửa sổ có dung nhan điềm tĩnh, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài chăn đầy sức sống, mặt mày vui vẻ, dường như rất thỏa mãn. Cửa sổ khép một cánh, gian ngoài có cành hải đường mới cắt, nụ hoa chớm nở đọng sương, quả thực là cảnh đẹp hài hòa.
Chủ ốc bên kia, khuôn mặt Đồng thị tối sầm, trong lòng không cam, trong tay ôm một cái hộp đã khóa kỹ. Bên trong có ngân phiếu hai vạn lượng đang nằm im. So với số lượng mong muốn, ít hơn một nửa.
Hứa thị đáng hận, mồm miệng láu cá, một giọt nước cũng không lọt ra ngoài. Một câu 'đại nhân thanh liêm, cả nhà chi phí nhiều, cũng không dư dả’ này liền thuận tay đuổi nàng.
Nâng tay lôi kéo vạt áo đại lão gia, Đồng thị u ám nhìn, “Ngài cũng không giúp đỡ nói một nói hai, chỉ có thiếp thân một người mở miệng, như thế nào nói thắng được hai miệng của nhị phòng?”
Nghĩ tới nhị phòng, vợ chồng ăn ý, cái gì cũng một lòng thương lượng. Đồng thị lại nhìn người bên cạnh, không hiểu sao thấy ủy khuất.
Muốn bạc là đại sự, hắn lại vẫn dẫn theo cái kẻ phá lồng chim kia! Chính là đại lão gia Khương gia làm việc không đàng hoàng, lão thái gia trong nhà mới luôn nể trọng nhị phòng, từ sớm đã nhờ người giơ tay giúp đỡ Khương nhị gia mưu chức quan.
Đến trên đầu đại lão gia, bản thân người này không biết cố gắng, vài lần đều làm lão thái gia mất mặt. Lần này lão thái gia hạ quyết tâm lên tiếng, nếu lại không có tiến bộ, làm ra việc mất mặt, coi như mệnh lý đã chú định, làm cái người rảnh rỗi sống an ổn mỗi ngày. Về sau cũng đừng có tưởng niệm không thực tế.
Vì nguyên nhân như vậy, Đồng thị luôn để tâm. Đối với một nhà quận thủ phủ, không có toàn lực giúp đỡ, oán giận sâu đậm.
“Lôi lôi kéo kéo, giống cái gì!” Đại lão gia vung tay áo vén bàn tay nàng lên, xem khuôn mặt mập phát tướng của Đồng thị, trong lòng ngán ngẩm. Nếu đổi lại là nha đầu Đỗ Quyên kia, mặt mày hàm xuân, lại khiến hắn vui sướng, không thiếu một phen ôm người thân thiết. Đổi lại là bà tử này, thật sự mất hứng.
“Không nghe đệ muội nói sao, hai vạn lượng không phải con số nhỏ. Bạc đã tới tay, tổng so với không được cái gì đã rất tốt. Lại nói, hai vạn lượng bạc, đã đủ thành sự. Nếu không phải ngươi cái phụ nhân này có lòng tham, tưởng lại nghĩ lừa một ít tiền bạc, lúc này đã sớm trở về nhà rồi.”
Lần này xuất môn phía trên có lão thái gia, bên cạnh có Đồng thị nhìn chằm chằm. Không có tiểu thiếp di nương hợp ý, đại lão gia đã sớm mất hết kiên nhẫn, một lòng nghĩ bạc tới tay thì nhanh đi về. Nề hà bà nương trong nhà một lòng muốn đòi tiền, làm chậm trễ hành trình không nói, mấy lần nháo làm mất sạch thể diện của hắn.
Càng nghĩ càng cảm thấy Đồng thị không tốt, so với nhị đệ muội Hứa thị…Mỹ kiều nương tử kia, bộ dạng như hoa, bộ ngực tuyết trắng. Nhìn tới toàn thân hắn mềm mại, xương cốt đều ngứa ngáy. Mấy năm không gặp, nữ nhân kia dưỡng được càng thủy linh.
Danh Sách Chương: