Ngâm nước nóng, rửa sạch phong trần xóc nảy cả ngày, Thất cô nương chỉ mặc một chiếc áo lụa, ngồi ở gian ngoài để Xuân Anh xoắn khô tóc.
Người nọ hơn nửa đêm sai Chu đại nhân đưa cho nàng một quyển "
Hán thư" là để làm gì? Từng có châu ngọc trong "
Liên Hoa Kinh" ở phía trước, Khương Anh suy nghĩ một chút, chẳng lẽ "
Hán thư" này ngày sau cũng có thể "
có ích"? Nữ tử đọc lịch sử không phải không có, nhưng đọc di sử tiền triều tối nghĩa này, thì có giúp ích ở chỗ nào?
Tiện tay lật một cái, đột nhiên phát hiện khác lạ. Người nọ lại đích thân phê bằng chu sa, khoảng trống trên trang sách ngẫu nhiên có ghi chú lộn xộn không thành câu, hoặc chữ viết tay hành văn liền mạch.Đọc từng trang một, trên gương mặt sạch sẽ mộc mạc của Khương Anh hiếm khi lộ ra vẻ trầm ngâm. Cuốn sách cầm trong tay mỗi khi lật qua một trang, liền nặng thêm một chút làm cho nàng sinh ra cảm giác... Y và nàng, giống như là chưa từng quen biết.
Trong đầu hồi tưởng lại từng cảnh người nọ và nàng ở bên nhau: Lần đầu gặp gỡ, y như người trong họa, bước đến từ trong tranh vẽ mưa bụi Giang Nam, hoa quý không gì sánh được.
Lúc gặp lại, y hóa giải nguy cơ nàng suýt té ngã, nắm cây trâm của nàng, lễ độ từ từ đưa về tay nàng.
Rồi rất nhiều cảnh tượng về sau, tặng nàng dược cao, lô quất, kinh văn, chung trà, còn có trâm cài ngọc mỡ dê bị nàng đụng vỡ. Từng chuyện từng kiện, mặc dù mỗi lần gặp phải, đều khiến nàng suy nghĩ một phen, vô cùng bực tức mà cân nhắc ý đồ của y. Đến cuối cùng, lại không có chuyện gì thực sự khiến nàng phải chịu khổ.
Ngẫu nhiên nàng cũng sẽ hoang đường cho rằng, người nọ đối với nàng thực sự không tệ.
Nhưng mà tối nay nhìn tác phẩm thư pháp xuất sắc của y, giống như chữ viết chu sa đỏ tươi này, trong hàng chữ của y, nét chữ thoăn thoắt, nàng càng nhìn cẩn thận, thì thân thể càng phát lạnh. Phê hồng hội tụ thành một mảnh, nàng có thể thấy trong đó đao quang huyết hải, lăng tiêu tiêu điều.
Cách nhìn trước đây đảo mắt đã phai nhạt, thay vào đó, là y ẩn mình ở chỗ sâu, tàn nhẫn quyết đoán không ai biết, thậm chí là -- không có lòng thần phục!
Nàng cực nhanh lật qua mấy trang, hơi thở còn có chút gấp gáp. Dựa vào bản năng nhạy bén, còn làm cho nàng thực sự phát hiện một chỗ "
trùng hợp" kinh hồn bạt vía khác. Người nọ đối với "
Hán thư" ghi lại, tiền triều vì quân vương xử chém ngang lưng, lăng trì thần tử và tướng lộng quyền, càng là đại gian đại ác thì càng chết thê thảm. Y càng nhìn càng say sưa, diệu bút sinh hoa [1]. Mặc dù không bình luận rõ rệt, nhưng chứa nhiều chế giễu nhạo báng.[1] văn phong xuất sắcGiống như là phát hiện ra bí mật khủng khiếp, trán nàng lấm tấm mồ hôi, "
bộp" một tiếng khép lại trang sách, nhìn chằm chằm đèn lụa, suy nghĩ đến xuất thần.Đều nói nét chữ như nết người, trong đầu nàng loạn thành một đống. Vốn tưởng rằng nhà họ Khương đầu nhập vào Cố thị đã là kết quả tồi tệ nhất, nào ngờ, sau lưng dựa vào y, mới là thật sự đi trên đường chết, liều mạng đâm đầu vào.
May mà nàng còn cảm thấy hoàn cảnh hiện nay của y có chút vi diệu! Làm người nắm quyền tiếp theo của phủ Triệu Quốc công, đối đầu với hoàng quyền, bảo toàn Cố thị, kiềm chế thế gia, phức tạp đến mức nàng vừa nghĩ liền cảm thấy đau đầu. Trong cảnh quyền thế thảo phạt không ngừng, nàng cho là y từng bước khó khăn, một bước cũng không thể đi lầm.
Ngàn vạn lần không ngờ tới, người này lại có khí phách như thế! Có một loại ăn cả ngã về không "
mặc kệ ngàn vạn người, ta vẫn không ngừng tiến tới". Chỉ là trên chiến xa cuồn cuộn đi về phía trước, một mực trói chặt nhà họ Khương, làm cho nàng giống như con thú bị vây khốn, tuyệt vọng nhìn một đợt sóng đánh tới, mà nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn, thúc thủ vô sách.
Triều Đại Chu sớm đã mục nát, ngay cả quá khứ huy hoàng cũng giống như mặt trời lặn lúc hoàng hôn. Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, y làm sao có thể khống chế Cố thị vốn là loạn trong giặc ngoài, vượt mọi chông gai và khó khăn khi lập nghiệp trong thời loạn thế?
Có lẽ đến một thời điểm nào đó, nhà họ Khương vốn đã suy thoái lâu này sẽ không còn hữu dụng đối với y, liền trở thành gánh nặng mà y có thể tiện tay vứt bỏ!
Trong phòng yên tĩnh như vậy, vậy mà trong lòng nàng lại trăm mối ngổn ngang, có thể lấp đầy toàn bộ quận thủ phủ, khiến nàng nôn nóng bất an. Khuôn mặt cứng ngắc, nàng sờ sờ đuôi tóc trên vai: "Được rồi, ngồi lật sách thêm một lát thì sẽ khô hẳn thôi. Lui ra đi.”
Xuân Anh thấy sắc mặt cô nương không tốt, phỏng đoán có liên quan đến sách Chu đại nhân đưa tới. Không dám hỏi nhiều, rút trâm trên đầu giúp nàng gẩy bấc đèn lên, khẽ phúc thân, cáo lui ra bên ngoài.
Thấy trong phòng cô nương giờ Hợi [2] vẫn còn thắp đèn, đêm nay Xuân Anh trực đêm nhìn vào trong dò xét mấy lần. Ban đêm gió thổi qua, chuông đồng treo dưới hành lang liền vang lên một tiếng giòn tan. Không dám yên giấc trước cô nương, Xuân Anh nằm trên giường nhỏ được chuyển tới, mơ mơ màng màng chống cánh tay, chờ cô nương thổi đèn nghỉ ngơi, nàng lại đi kiểm tra cửa sổ, thay cô nương vén góc chăn, buông trướng xuống.[2] Giờ Hợi: 21 giờ đến 23 giờLăn qua lộn lại suy nghĩ như vậy, trên tay lại không có việc gì để làm, đêm hôm khuya khoắt là lúc mệt mỏi nhất. Bất giác mắt híp lại, áo lót hơi lạnh, nhưng cũng không nỡ đứng lên khoác thêm một cái áo khoác.
Trong mộng Thôi ma ma đứng ở trong đình viện Đào Hoa ổ, trên tay cầm một cành mận gai to bằng ngón trỏ. Lục Phù quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, đáng thương nhìn nàng. Hốc mũi và mắt đỏ bừng, chỉ khiến Xuân Anh càng thêm khó xử. Đang do dự có nên mềm lòng bao che cho nàng một lần nữa không, thì lại nghe thấy một tiếng "ầm" nổ lớn bên tai, bầu trời Đào Hoa ổ cũng theo đó mà rung chuyển.
Xuân Anh cả kinh, trong bóng tối đột nhiên giật mình tỉnh lại. Còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng trước mắt, liền thấy một thân ảnh đen nhánh, không hề để ý mà "
rầm rầm" hất màn trướng, giống như một trận gió cuốn ra ngoài.
Tay chân nhanh hơn so với đầu óc, nàng chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, thì người đã đứng lên xông vào trong. Trong nội thất không có một bóng người, bình phong san hô bị đánh đổ nằm ngang trên bàn nhỏ cạnh ghế bành. San hô thượng hạng bị gãy một góc, chiếc ghế bành trơ trụi, không thấy cô nương khoác áo choàng lạnh.
Xuân Anh hoảng loạn quay đầu lại, trước mắt là tấm ngăn cửa khắc hoa đang mở. Vì bị mở quá mạnh, cánh cửa kia vẫn còn hơi lay động phát ra tiếng kẽo kẹt. Ánh sáng lờ mờ trong phòng hắt ra ngoài, chỉ có thể loáng thoáng chiếu sáng được con đường đá cách hiên ngoài cửa mấy bước chân. Làm sao còn có bóng dáng cô nương!
Xuân Anh như bị sét đánh, cô nương chưa bao giờ thất thố như vậy! Nàng giống như điên cũng vọt vào trong bóng đêm...
Cửa viện phòng chính, giờ Tuất đã hạ thanh chắn. Thế tử thích yên tĩnh, người dưới mỗi người đều nhẹ chân nhẹ tay làm việc. Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa "
rầm rầm" rung trời, không chỉ người trực đêm, mà ngày cả Quản Húc Chu Chuẩn đang hồi bẩm công việc với chủ tử trong phòng chính, cũng đột nhiên cau mày.
Cố Diễn dừng lại chuyện bàn giao, bưng chén trà lên, nắp sứ chạm vào mép chén, yên lặng đợi ồn ào qua đi."
Thuộc hạ đi ra ngoài xem một chút." Nhìn người nọ không dừng động tác, Chu Chuẩn chắp tay đi ra ngoài, mới vừa bước xuống bậc thềm, đã thấy một thân ảnh quen thuộc, vòng qua cửa phòng, xách váy giống như một làn gió vội vàng chạy tới trước mặt.
Dáng vẻ nữ tử khẩn trương, áo choàng bên ngoài khoác lỏng lẻo trên người. Dây đeo được thắt nút cho có lệ, nàng vừa động, liền nghiêng nghiêng sang một bên rơi xuống. Áo choàng dệt gấm lụa đẹp đẽ, lúc này mặc trên người nàng, không có nửa phần quý khí, ngược lại lộ ra vẻ rườm rà vướng víu.
Trong lúc đi lại lộ ra một mảng lớn áo trong trăng trắng, nàng đúng là gấp đến độ ngay cả áo ngoài cũng không buồn túm lấy. Dưới chân tùy ý xỏ một đôi giày mềm, mặt giày bằng gấm màu đỏ, gót giày bị nàng giẫm ở dưới chân.
Tóc nàng xõa tung, thấy Chu Chuẩn đi ra, thì khép lại áo một cái qua loa, cách vài bước xa, đã cất cao giọng nói: "
Kính xin đại nhân tạo thuận lợi, thông truyền hộ ta. Khương Viện có việc xin gặp thế tử.”
Trong đêm yên tĩnh, nàng lớn tiếng ồn ào như vậy, vốn cũng không cần thông truyền. Ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng quên không còn một mảnh, tự bẩm là "
Khương Viện". Đây cũng là lần đầu tiên Cố Diễn nghe thấy nàng tự báo gia môn, ngoại trừ "
Khương Thất".
Y đứng dậy đi qua, nhìn nàng xuyên qua cửa sổ gần đấy.
Bóng dáng nàng vừa lọt vào mắt y, Cố Diễn lập tức xụ mặt xuống, ánh mắt lạnh lùng âm trầm.
Danh Sách Chương: