Trong phòng, Hứa thị ngồi cạnh thái thái đại phòng Đồng thị. Hứa thị trẻ trung có mỹ mạo lại biết trang điểm, một thân áo nhỏ nhu y là loại váy áo được các quý nữ ưa chuộng nhất, sắc áo đỏ tươi càng làm tôn lên nửa bộ ngực trắng như tuyết lê. Phía trên cũng là một đoạn gáy nhỏ nhắn mềm mại, chỉ nhìn cũng biết là cốt cách mỹ nhân. Một bên là Đồng thị xuyên một thân áo cổ đứng, càng biểu lộ sự cứng nhắc bảo thủ, vốn dĩ hai người tuổi tác cách xa nhau, giờ phút này, càng thấy được sự tương phản đối lập.
“Hai người các ngươi tới muộn nhất, nên bị phạt. Còn không mau tới xin lỗi thái thái? Thập nhất muội ngươi là tới sớm nhất, chỉ trông mong có thể sớm xuất môn.” Hứa thị cho nha hoàn đem ghế lên cho hai vị cô nương, lại dâng trà lên.
Cuối cùng, Khương Nhu tới muộn khoảng nửa khắc đồng hồ ( 1 khắc~15p) so với Khương Viện. Lúc đến còn giả bộ lau hai bên thái dương.
“Phu nhân nói đúng. Đều trách trí nhớ của ta, ra cửa lại quên không cầm theo lễ vật cho thập nhất muội. Vì vậy đi nửa đường rồi lại quay lại lấy, chậm trễ canh giờ. Mong muội muội không cần ghét bỏ nha.”
Rất biết cách nói chuyện, chỉ vài câu đã giải thích vì sao tới chậm, lại biểu thị thiện ý trước mặt đại phòng.
“Làm sao lại khách khí như vậy, đều là người một nhà, cũng không cần mấy cái quy củ đó.” Đồng thị có gương mặt tròn trịa, làn da dưỡng được trắng nõn, thân mình có chút phát tướng ( mập), tóc sơ (chải) đến một sợi cũng không loạn, cười lên mười phần hiền hòa.
Lời thì nói vậy, nhưng Đồng thị vẫn đẩy thập nhất cô nương ra ngoài nói cảm tạ, nhận lấy hộp gấm. Nhân tiện lườm cái người vẫn đang ngồi vững vàng đối diện kia, thất cô nương Khương Viện chỉ cười tít mắt mà dùng trà. Trong lòng nghĩ, tới cùng vẫn kém ngũ cô nương ra tay hào phóng.
Đối diện phóng tới ánh mắt xem thường mãnh liệt như vậy, sao Khương Viện có thể không phát hiện ra. Đại thái thái này thật là, nơi nào có cái quy định phải lần lượt tặng lễ vật cho thập nhất? Ngày đầu tiên gặp mặt, nàng đã tặng vòng tay khảm trân châu rồi hay sao, chẳng lẽ đồ vật không đáng giá?
Lại nghĩ tới lời đồn đãi về đại phòng. Sau ngày cúng Mụ ( tắm ba ngày cho trẻ), mỗi năm thu được quà các ngày lễ tết, đều bị vị thái thái này trông giữ thay. Khương Viện cũng thoải mái hơn.
Có thể đặt những cái rất nhỏ bé của thứ nữ đặt trong mắt…Người chủ mẫu như vậy, nàng đã không có lời nào để nói.
Trong phòng hiện giờ đều là quý nữ, ngồi phía dưới thái thái đại phòng là thập nhất cô nương Khương San. Bên này Hứa thị thì nhiều hơn. Ngoài ngũ cô nương Khương Nhu, thất cô nương Khương Viện là con vợ cả. Còn có mấy người di nương và hai cô nương nữa, tam cô nương Khương Chi, cửu cô nương Khương Nhiễm.
Một phòng toàn tiếng nói cười, được một lát liền có nha hoàn vén lên rèm. Mỗi chủ tử đều có nô tỳ đắc lực của riêng mình, mênh mông cuồn cuộn mấy chục người, nối đuôi nhau mà ra ngoài.
Khương Viện nghe thấy tiếng ho khan kìm nén, quay đầu liền thấy tam cô nương Khương Chi đang che miệng cố ý rớt lại phía sau. Nha hoàn bên cạnh đang vuốt khẽ sau lưng cho nàng thuận khí, trong mắt ẩn ẩn lo lắng.
“Thân mình tam tỷ tỷ còn chưa hảo? Thả chậm bước chân, chờ nàng.
“Thái thái đã mời đại phu rất giỏi, uống thuốc xong đã đỡ rất nhiều. Vừa ra cửa không cẩn thận gặp một trận gió lạnh, lúc này mới tháy ngứa cổ họng. Làm muội muội quan tâm.”
Muốn nói tới mấy cô nương nhị phòng, ai là người có nhan sắc đẹp nhất, còn chưa tới lượt Khương Viện. Người thượng vị phải là Tam tỷ tỷ thứ xuất của nàng, diễm áp quần phương.
Tựa như Tây Thi ôm ngực, từ trong bụng mẹ đã có tật xấu, một cái ma ốm từ khi sinh ra. Dù vậy cũng không thắng được mỹ mạo của nàng, tư thế nhu nhược đáng thương, chỉ vừa nhấc mắt, liền biết thế nào mới là phong tình.
“Thôi, trong núi so với trong quận thành càng râm mát, gió trong núi cũng lớn. Tam tỷ tỷ vẫn là về nghỉ ngơi trong phòng, chờ lát nữa ta nói với thái thái giúp tỷ.”
Du di nương đang nôn nóng nghe vậy liền đại hỉ, thất cô nương lên tiếng, đương nhiên sẽ không bị thái thái trách tội. “Đa tạ cô nương săn sóc.”
“Cảm tạ cái gì? Cảm tạ ta không cho Tam tỷ tỷ ăn cơm chay Từ An tự? Di nương cũng lưu lại, trong nhà chỉ có một mình tam tỷ nàng dùng cơm, không có đồ ăn chay lại ăn không ngon, vẫn là tội lỗi của ta a.” Vẫy vẫy tay sai người đưa hai mẹ con họ hồi phòng, lại nhìn cảm động trong mắt Du di nương sắp rơi nước mắt, Khương Viện xoay người thu hồi tươi cười.
Triều Đại Chu, xuất thân và dòng dõi là cực kỳ khắc nghiệt. Di nương hậu viện, trừ phi gặp được người hồ đồ như lão gia đại phòng, nếu không cả đời đừng hy vọng được thẳng eo ( không phải cúi mình) an ổn sống qua ngày.
Xuyên qua cũng đã mười năm, thấy được nhiều thủ đoạn hậu trạch, Khương Viện liền chỉ trông mong tới tuổi, an an ổn ổn gả cho cái người phu quân không hồ đồ như vậy.
Nàng cũng thường xuyên nghĩ, một đời này mệnh số cũng tạm được. Có một người mẫu thân là vợ kế của quận thủ, lại cực kỳ có thủ đoạn. Từ nhỏ nàng đã là quý nữ nhất đẳng, cũng tự giác vừa lòng với xuất thân này.
Lại nhìn thập nhất muội đang nhảy nhót vây quanh Khương Nhu, ánh mắt Khương Viện lóe lóe, đối với bóng dáng thái thái đại phòng, nàng thổn thức không thôi.
Một cô nương không quy củ như Khương San, nhiều lần làm mất mặt lão gia đại phòng. Trên mặt là Đồng thị sủng nàng, thực ra lại là thủ đoạn mềm dẻo hại nàng. Nàng là thứ nữ, lại là thứ nữ của di nương được sủng ái, bị mẹ cả giáo dưỡng như vậy, tương lai…Sợ nàng sẽ sống qua ngày không tốt.
Đoàn người bước lên xe ngựa, Từ An tự cũng không tính là gần, nội quyến quận thủ phủ đi dâng hương, tự nhiên có thanh thế không nhỏ. Bảy tám chiếc xe ngựa, hai hàng thị vệ, con đường trên phố từ sớm đã được dẹp gọn, dân chúng bình thường chỉ có thể thối lui sang hai bên, cung kính né tránh.
Thế tộc và nhà nghèo, khoảng cách tựa trên trời dưới đất, lão tổ tông đã truyền quy củ xuống, ai cũng không bổ khuyết khe rãnh này được.
“Tiểu thư, ngũ cô nương mới vừa nói ở trong phòng, cũng không biết có tự thẹn với lương tâm hay không. Nếu không có Tân Chi nhắc nhở, sao nàng còn nhớ rõ cây trâm kia. Giờ đảo lại thành nàng có tâm, sớm chuẩn bị lễ vật, chẳng qua là ra cửa quên mang theo.” Xuân Anh xoa bóp bả vai cho nàng, nhìn xem ngũ cô nương nơi chốn tranh nổi bật, vạn sự đều muốn áp cô nương nhà mình một đầu. (ý là ở phương diện nào cũng muốn hơn người ấy)
“So đo cùng nàng làm gì. Nói không dễ nghe, nàng không có mẹ đẻ che chở, trong lòng không yên ổn. Ta có thể cùng một dạng với nàng hay sao?” Trên điểm này, Khương Viện nhìn rất thoáng.
“Vẫn là cô nương khôn khéo. Cái gì cũng không bằng lão gia thái thái yêu thương. Ngày sau lại tìm được một cửa hôn sự vừa lòng. Đời này của cô nương a, cũng liền trôi chảy.” Thôi mụ lấy khung ra thêu thùa, đối với lời nói của cô nương nhà mình rất tán đồng.
“Đáng tiếc tam cô nương, thân thể quá kém, lại sinh thật đẹp, sợ sau này muốn nghị thân cũng chịu thiệt. Lần này bỏ lỡ không vào núi, về sau muốn xuất môn sợ là khó. Nghe nói thái thái đang xem đối tượng cho tam cô nương , nếu thật định xuống, sau này đều sẽ ở trong khuê phòng.”
Đại nha hoàn Xuân Anh mở hộp đựng thức ăn vặt trong tay, mỗi thứ bày một chút xuống bàn, lại thêm nước nóng vào bình trà mang theo. Nghe Thôi mụ nói vậy, cũng thở dài theo.
Trên tay Khương Viện là sách, tâm tư còn đang bay bổng.
Mười ba tuổi. Năm nay tam cô nương Khương Chi chẳng qua vừa đầy mười ba. Cũng liền chuẩn bị nghị thân, đến mười năm tuổi thì xuất giá.
Trốn sau cuốn sách, Khương Viện lén lút bĩu môi. Rõ là mầm tốt, lại sớm trở thành người nhà khác.
Sau một thời gian, đoàn người liền tới chân núi, đổi sang nhuyễn kiệu, một đường thẳng tiến tới cửa Từ An tự, các chủ tử mới lại bước ra kiệu. Ở cửa đã có tiểu sa di dẫn đường, hẳn là sớm đã chờ khách nhân.
“Thỉnh các vị tránh đường!”
Trên đường nhỏ yên tĩnh, thình lình có tiếng hô quát, cả kinh, tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Từ An tự có quy định không cho kiệu liễn vào cửa. Hôm nay lại gặp được nhuyễn kiệu đỉnh màu chàm, do bốn gã hộ vệ nâng, từ phía sau vội vàng chạy tới.
Hai bên nhuyễn kiệu còn có hai người đi theo. Một người đội mũ cao, thời tiết mùa xuân lại cầm chiếc quạt xếp. Thấy mọi người nhìn lại thì xa xa đã vái chào, ăn mặc kiểu văn sĩ. Một người khác có khuôn mặt lạnh lùng, da so với nữ nhân còn trắng hơn, diện mạo âm nhu, (nữ tính) rất tuấn tú. So với tướng mạo thật không tương xứng, tay phải người này cầm theo một cây thương (?), sát khí lẫm liệt.
Ánh mắt Hứa thị rơi xuống ngọc bội bên hông người văn sĩ kia, con ngươi co rụt, nhanh chóng bảo mọi người tránh sang một bên đường, “Xin đại nhân cứ tự nhiên.”
Đồng dạng, Khương Viện cũng chú ý thân phận người này không tầm thường. Nếu so với phụ thân nàng, quận thủ quận Thái Long, chức quan còn muốn cao hơn vài cái phẩm giai a.
Lai lịch của tùy tùng đã không nhỏ, tự nhiên thân phận chủ nhân nhuyễn kiệu kia, người chưa từng lộ diện cũng không phải người như nàng có thể biết được.
Vẫn âm thầm suy đoán, trùng hợp gió nổi lên, không ngờ kéo rèm kiệu lên một góc.
Tức thì, ngay lập tức Khương Viện thấy một đôi con ngươi đen nhánh, trầm tĩnh thâm thúy khôn kể.
1900: Rất mong được nghe góp ý của các nàng, ta chỉ mong mỗi chương mượt mà sát nghĩa hơn!
Danh Sách Chương: