Editor: Serena Bùi
Một đường tới huyện thành Nghi Bồ, vừa vặn đi qua ranh giới Thái Long quận, tới quận Quảng Bình.
Xe ngựa ngừng trước cửa huyện nha, người bên đường qua lại ít ỏi, sớm đã qua thời điểm tan tầm. Khương Viện nhìn qua góc cửa sổ, phía chân trời mây cuốn đỏ rực, viền đỏ bọc vàng, rộng lớn mênh mông, đẹp không sao tả xiết.
Cũng chỉ thay đổi hai bên đường, gương mặt của ông trời cũng thay đổi theo. Đoàn người đã quen cảnh mưa rào, lúc này cũng bị chấn động.
Bên ngoài cửa huyện nha, huyện lệnh huyện Nghi Bồ đã sớm đứng chờ cùng huyện úy tá sử. Vừa thấy tọa giá của thế tử từ xa, đám người trước cổng liền làm lễ bái. Khương Viện nhìn tư thái cung kính của huyện lệnh, cổ đều rúc sâu xuống đất.
Chu Chuẩn xuống ngựa bước lại đây, ném roi ngựa cho người hầu phía sau. Trầm giọng bẩm báo, khom người vén rèm xe lên.
Người nọ một thân quan bào, cúi người bước ra ngoài.
Thuộc hạ bên ngoài liền thấy thế tử bước ra, đạp lên ghế con bên xe, đứng im. Khuôn mặt hắt nắng hoàng hôn, càng thêm tuấn dật.
Dáng người thế tử cao thẳng, đứng một hồi cũng không thấy người bước xuống đất. Quản Húc cầm bình thuốc cho Thất cô nương đi tới bên cạnh, cũng không mở miệng thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ.
Ánh mắt Cố Diễn xẹt qua chúng thuộc hạ quỳ sát bên dưới, liền thu ánh mắt, Chu Chuẩn quen cửa quen nẻo, nói to kêu ‘Miễn’.
Trong huyện một đám tiểu lại, nào đã gặp qua trường hợp như này. Đầu cũng không dám nâng, chắp tay trước ngựa lui sang một bên. Chỉ còn lại huyện lệnh đại nhân chờ để dẫn đường.
Vốn Khương Dục định đi qua đỡ Khương Viện xuống, lại ngại thế tử đang đứng ở nơi đó, bên cạnh còn có hai vị đại nhân, thật không có nơi đặt chân, đành phải kiên nhẫn chờ.
Thất cô nương thấy mọi người đều xuống xe, lại đợi chút rồi đi xuống, cũng không phải nàng làm bộ làm tịch phô trương. Vội vàng ôm A Li không ngoan thật chặt, khi Lục Phù vén rèm lên, nàng muốn đi xuống từ phía bên kia xe.
Lúc này, ai cũng không dự đoán được, thế tử phủ Quốc công mới rồi không nói một lời, thế nhưng đột nhiên duỗi tay tới trước mặt tiểu cô nương. Người nọ ánh mắt vững vàng, hơi hơi nghiêng người. Người sáng suốt vừa nhìn là biết thế tử muốn đỡ nàng xuống.
Nhất thời Khương Viện phản ứng không kịp, ánh mắt nhìn như bình tĩnh đang dừng trên khớp xương rõ ràng của bàn tay to kia. Ánh mắt tới lui trên cánh tay hắn, liền thấy vạt áo người nọ thêu nhành hoa khúc, tầng tầng lớp lớp, giống như cây cỏ vụn vặt đan xen lẫn nhau. Phức tạp rắc rối nhưu vậy, tuyến thêu tinh mịn, màu sắc nội liễm. Giống như bản thân hắn, tinh xảo, nhưng không thích phô trương.
Ánh chiều tà dừng trên hai người đang trầm mặc nhìn nhau, thần thái như vậy, trong mắt người ngoài, lập tức thay đổi hương vị.
Khương Dục nhíu mày, biểu tình thay đổi trong mắt đẹp. Khương Nam với Khương Nhu đều cảm thấy khiếp sợ, đều không rõ, từ khi nào Thất muội trong phủ có thể diện lớn như này.
Trên mặt Trương Sâm không còn ấm áp như lúc trước, ngưng mắt nhìn hình ảnh trước mắt, hai người giằng co không rõ, lại không biết thời điểm Thất cô nương bị thương, người nọ có biểu hiện khoan dung động lượng như nào. Tính tình của thế tử thế nào, trong lòng mọi người đều có ước lượng rõ ràng. Hành sự với thất cô nương như vậy, không giống với Ngũ cô nương. Một lần còn là ngoại lệ, lần tiếp theo, sẽ khiến người ta suy nghĩ.
Lúc này, đầu óc Thất cô nương trì độn, nơi nào lo lắng ánh mắt người khác. Trong mắt trong đầu là bàn tay còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, đột nhiên nhớ lại vừa nãy, hai người ở trong xe, bàn tay này đã nắm lấy tay mình. Dường như đang nói cho nàng hay tầng thân phận quan trọng của ‘người phủ Quốc công phủ’.
Lúc đó, đầu ngón tay hắn thấm hơi lạnh, ký ức vẫn còn mới mẻ. Giờ đối diện với ánh mắt trầm tĩnh, đôi con ngươi như muốn hút người ta vào, Thất cô nương bị nhìn tới giật mình, không chút suy nghĩ, một tay đẩy A Li trong ngực qua.
...
Hậu viện huyện nha, sương phòng không bì kịp như trong quận thủ phủ, nhưng vẫn còn cái bộ dáng bên ngoài. Huyện lệnh tặng nô tỳ cho Thất cô nương có người sai sử, Xuân Anh liền mang theo Lục Phù mở tay nải, đem đồ vật cô nương quen dùng bày biện. Hai người trộm ngắm liếc người đang nằm uể oải trên giường, nghẹn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được.
“Tiểu thư, làm sao nô tỳ lại thấy mới vừa rồi thế tử duỗi tay ra không phải muốn ôm A Li?”
“Đúng vậy, nô tỳ cũng thấy thế tử không có ý tứ đó. Trước đó, không phải thế tử còn nói, khi ngài rời đi liền mang A Li đi theo luôn đi? Thế nào đột nhiên đổi ý, cố ý chờ ở bên ngoài duỗi tay đòi mèo?”’
Hai người, ngươi một câu, ta một câu, nhắc mãi khiến Khương Viện phiền chán đem đầu chôn sâu vào đệm giường. Không cần hai người nhắc nhở, chỉ là ánh mắt khoảnh khắc kia, cực nhanh rồi thuận tay xách cổ A Li, cứ vậy xoải bước rời đi, một chữ cũng kiệm. Khương Viện liền biết, dường nhưu trong lúc vô ý nàng lại chọc phải hắn rồi.
Ủ rũ ôm chăn, nàng nghĩ không ra: Người nọ có ý muốn cất nhắc, vì sao lại lạnh lùng sắc bén như thế, nhắc nàng nhận rõ thân phận của bản thân?
“Tiểu thư, bộ dáng ngài như vậy là muốn nằm bao lâu? Mới rồi Quản đại nhân vừa truyền lời, nói thế tử cùng vài vị gia sẽ dùng cơm ở nhà trước. Ngài cùng Ngũ cô nương muốn cùng dùng chung, hay đưa đi mỗi phòng?”
Lục Phù đang bày đồ, bớt thời gian quay đầu lại hỏi.
“Mệt mỏi, không đi quấy rầy thanh tịnh của Ngũ tỷ.” Nghĩ tới Khương nhu cũng không có tâm tư ứng phó nàng đâu.
Xuân Anh lấy chén đĩa trong hòm xiểng ra, càng thêm đau lòng, “Tiểu thư, bộ chén sứ men hoa xanh mà ngài yêu thích, một cái cũng không lỡ dùng. Hiện giờ cũng chỉ còn có một cái chén sử nhỏ, ngài xem có bày ra không?”
Hôm nay, xe ngựa bị hỏng, đồ vật bên trong bị đập hư không ít, cũng may, đồ trang sức thái thái cho người làm rất tinh xảo, ngoại trừ một ít trâm và nhẫn, châu bảo khảm phía trên có chút lỏng, còn lại đều dùng được.
Vừa nghe tới đồ vật bản thân thích đã không còn, Thất cô nương càng buồn bã, hữu khí vô lực. Xiêu xiệu vẹo vẹo nằm trên giường, nhớ tới bộ chén sứ kia là quà sinh nhật quận thủ đại nhân đưa cho, mí mắt buông xuống, rầu rĩ không vui.
Đổi thân người, còn chưa nằm hẳn xuống, đột nhiền liền bật dậy, làm Xuân Anh Lục Phù kinh sợ đều quay lại nhìn nàng.
Cố ý tránh tầm nhìn hai người, Khương Viện duỗi tay vào trong áo sờ một cái, xoa xoa cái túi tiền hai cái, chỉ giây lát mặt đã trắng bệch.
Xong rồi, hôm nay, không chỉ làm hắn không vui, còn gây họa nữa rồi. Bản thân bị đụng không sao, lại liên lụy tới cây trâm trên đầu Thái Tuế giá trị liên thành kia, còn bị vỡ thành mấy đoạn…
“Xuân Anh, lúc trước ra cửa với thái thái. Ngọc trâm cổ truyền của Tường Phúc lâu kia, bán bao nhiêu tiền?” Đồ vật tùy thân của hắn, đồ bên ngoài tự nhiên không thể so sánh. Hỏi như vậy, cũng chỉ là thêm một tia hy vọng cho bản thân.
Xuân Anh nghiêng đầu, trầm ngâm một lúc, đột nhiên vỗ tay một cái, chậc lưỡi tấm tắc, “Tiểu thư, sao đột nhiên ngài nhớ tới cây trâm đó. Nghe chưởng quầy nói, dưới ba vạn lượng bạc trắng, chính là người không biết nhìn hàng, làm bẩn bảo bối kia.”
Rồi, hoàn toàn không có cách nào. Trong lòng Thất cô nương nặng nề thêm, tay nhỏ nắm chặt, gấp gáp suy nghĩ.
Làm sao mỗi khi gặp người nọ, mọi việc đều không được suôn sẻ? Hay do mệnh cách của thế tử quá quý, ép tới đầu người tầm thường như nàng không thể ngẩng lên, đến thở dốc đều phải gian nan!
Suy nghĩ một lúc lâu liền biết bản thân không giấu được việc này. Bình thường là hắn tìm nàng, lần này, cho dù nứt đầu mẻ trán, nàng cũng phải ngoan ngoãn đưa tới cửa…
Vì thế, đêm tôi nay, Thất cô nương chờ hai nhà hoàn ngủ sâu, liền thầm thì bên tai hai nàng một lượt, xác định hai người sẽ không tỉnh lại giữa chừng, liền khoác áo gấm bên ngoài, nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài, dựa vào chân tường, sờ soạng tìm phương hướng.
Danh Sách Chương: