Hai ngày liên tiếp tiếp đều mưa gió không ngớt, trời giống như bị chọc thủng một một lỗ, không phân rõ ngày đêm, Khương Viện cau mày nhìn trời, cũng không biết khi nào mới có thể khởi hành.
Tựa như *** hồ đồ kia, sáng sớm tỉnh lại nghĩ mà sợ. May mà người nọ đã rời đi từ sớm, nếu không, thật không giải thích rõ ràng được.
Vì trời mưa to cản trở, đoàn người đều không tiếp tục được, chỉ có thể thành thành thật thật yên vị trong thôn trang này.
Có lần đầu tiên, vốn tưởng người nọ sẽ quen đường cũ, ban đêm còn sẽ tới, nhưng thật ra lại không thấy động tĩnh gì, không có bất cứ hành động nào đi quá giới hạn. Phảng phất, đêm đó nghỉ ở trong phòng nàng, chỉ là hứng thú nhất thời.
Lại nghĩ tới, sáng sớm tỉnh lại còn còn có chăn bông đắp trên người, Thất cô nương cảm thấy có chút hổ thẹn. Lúc ấy, nàng vừa mở mắt liền hoảng loạn tìm người, một khắc phát hiện bản thân nằm trên giường đất, phản ứng đầu tiên là xốc chăn lên sờ soạng xiêm y.
Hiện giờ ngẫm lại, lúc này nàng mới bao lớn chứ, cũng chỉ là tiểu cô nương mười tuổi, thân mình còn chưa trưởng thành, sao có thể lọt vào mắt hắn? Lại nói, gia thế của hắn như vậy, sang năm phải thúc quan*, trong phòng nào thiếu người, sao có thể thiếu nô tỳ thị tẩm?
*Thúc quan: lễ trưởng thành của nam tử thời xưa, tùy các thời mà độ tuổi sẽ khác nhau, thường giao động 15-17 tuổi.
Trong tay cầm cây trâm bạch ngọc dương chi, càng nhìn càng thích. Chỉ là nếu hắn không tới, làm sao nàng có thể trả lại đây? Đồ như này cầm trong tay, vạn nhất có việc, cái miệng nhỏ này của nàng, trăm đường không thể nói rõ.
Không dám để Xuân Anh, Lục Phù nhìn thấy, Thất cô nương mượn đêm tối không người, vụng trộm cất vào cái túi tiền rộng thùng thình. Lại chọn mảnh vải từ khay châm tuyến may lại, giờ mà thêu đồ gì cũng không kịp, cứ như vậy, miễn cưỡng cũng xong. Chiếc túi như vậy mới phù hợp để trâm ngọc của thế tử, đừng như đêm đó, đặt trong túi thơm của nàng, đều căng tới phồng lên, miệng túi cũng không kéo lại được.
Từ ngoài cửa truyền tới âm thanh nói chuyện của Lục Phù, Khương Viện vội vàng cất túi tiền vào trong tay áo, dựa lưng vào ghế gập, một bộ đang làm dây đeo.
“Tiểu thư, mưa to làm núi đá lở, hiện giờ con đường bên ngoài đã bị chặn lại, trong bếp không còn gạo. Vú già nấu cơm kia nói, trong thôn trang còn ít bột bắp, bột mì, ngài muốn dùng loại nào?”
Triều Đại Chu, gạo thóc đều rất tinh quý. Bá tánh bình thường, ăn nhìều cháo, bánh nướng áp chảo, mỳ sợi. Đừng nói tới gạo trắng, cho dù là gạo lức, không phải ai cũng có thể mua được. Mỗi khi tới mùa thu hoạch, quan phủ sẽ phái binh lính tới đoạt gạo đoạt thóc, phần họ để lại, cũng chỉ là phần lương thực thô cho các hộ sống tạm.
Đã nhiều ngày, trong thôn trang có thể có gạo, là vì địa vị của vị kia trong đoàn người, bên ngoài có rất nhiều người vội vàng muốn xu nịnh. Nhưng đứng trước mặt ông trời vị kia cũng phải ngoan ngoãn chịu phục rồi. Đến đường đều bị chặn, cho dù họ có lòng cũng đừng mong đi vào được.
Sao Khương Viện có thể không rõ tình cảnh khó xử hiện giờ, nàng tùy ý nói: “Đều được. Người khác ăn thế nào, ta tự nhiên cũng ăn như vậy. Còn có thể chế biến món ăn đa dạng?”
“Đa dạng thì không có, ý tứ của Quản đại nhân là, ngài cùng Ngũ cô nương được chọn trước, bên kia vài vị gia ăn sau. Đợi đến ngày mai, nếu trời còn như này, liền lên đường sớm một chút. Trời vẫn không thuận người mà mưa to cản trở, cũng sẽ phái người đi thông nối lại đường.” Xuân Anh xách ấm trà đi vào, là trà vừa được Lục An pha, Quản đại nhân vừa cho người đưa tới vào buổi sáng.
Khương Viện ngẫm ngẫm, cảm thấy không ổn. “Trước đi xem ý tứ thế tử là sao.” Tôn ti đặt lên trên, không thể không có quy củ. Sẽ để người ta nói cô nương Khương gia được nuông chiều, không hiểu sự đời.
Lục Phù cười đỡ nàng dậy, nâng ghế con, lót gối mềm lên, mới hầu hạ nàng ngồi xuống. Như vậy vừa che đi khó coi trên mặt ghế, lại ngăn được hơi ấm còn dính ở phía trên.
“Quản đại nhân nói, là ý tứ của thế tử. Vừa rồi nô tỳ cũng để ý, Quản đại nhân gọi Xuân Anh tỷ qua nói chuyện, thế tử cũng ở đó.”
Nguyên lai là chủ ý của hắn. Nếu người nọ đã lên tiếng, nàng cũng không cần ngượng ngùng, phân phó Xuân Anh hai câu, nhìn nàng nghe hiểu rõ, lúc này cho lui.
Trước cửa sổ tây sương phòng, bày một án thư cổ xưa. Phía trên có một đồ vât, khi mở ra cũng không có cảm giác quý báu hiếm lạ. Nhìn lại, cũng không rõ nguồn gốc, cẩn thận xem xét, mới phát hiện hẳn là đồ vật cực kỳ có lai lịch.(Đoạn này thực sự khó hiểu)
Bên ngoài mưa to không ngừng nghỉ, nhưng bầu trời lại không âm u, nam tử trầm mắt lật nhìn thư từ được gửi từ nửa tháng trước, phía dưới chân hắn, là một con vật còn sống, vừa tròn vừa mập.
Chính là A Li dính người nhất kia.
“Thành thật chút.” Cố Diễn nhấc chân, ủng đen dịch ra gạt nó sang một bên, liền thấy mèo lười kia động động cái mông, tư thái dịch mông ủy ủy khuất khuất lết trên mặt đất nhìn lại hắn.
“Thế tử, Thất cô nương cho người mang thức ăn tặng ngài.” Đưa Xuân Anh vào nhà, Quản Húc thu thập thư trên bàn được một khoảng trống, giúp đỡ Xuân Anh bưng chén sứ Thanh Hoa lên, đặt tới trước mặt hắn.
“Nô tỳ gặp qua Thế tử gia. Cô nương phân phó nhà bếp làm mỳ phở, là kiểu dáng mới, cố ý bảo nô tỳ đưa tới mời ngài nếm thử.”
Nghe lời này của nàng, Cố Diễn liếc mắt nhìn chén sứ thuần tịnh trước mặt. Men gốm màu thiên thanh, có chữ “Phúc” thể tiểu triện, phong nhã hơn so mấy cái chén sứ thiếp vàng mà hắn từng thấy.
Phía trên là lát hành thái tinh tế, sợi mỳ còn mỏng hơn nhiều so với sợi mỳ cuốn bình thường, lềnh bềnh hai ba hạt dầu, vừa nhìn là biết khẩu vị thanh đạm.
Thấy thế tử đặt bút xuống, cầm đũa trúc lên, Xuân Anh vui mừng cáo lui đi ra ngoài, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn lúc vào. Trước khi nàng vào trong phòng, Quản đại nhân cũng từng nói, trước giờ thế tử đều không thích đồ người khác mang tới. Khen nàng có lòng, nếu thế tử xua tay thì nhanh chóng lui ra.
Hiện giờ, xem ra, thế tử cũng không khó hầu hạ như vậy…
Quản Húc thấy vị kia dùng liên tiếp hai miếng, trên mặt không có biểu hiện hiện gì, nhưng không khó để đoán là vừa miệng ngài. Vốn hắn còn lo lắng hôm nay nguyên liệu nấu ăn thô ráp như vậy, sợ chủ tử không quen dùng, hiện giờ xem ra, là Thất cô nương sáng tạo khác người, đã làm chủ tử vừa lòng.
“Ngài cảm thấy được chứ?” Quản Húc cẩn thận hỏi, vừa rồi còn lo lắng, giờ cũng nhiều ít có chút mong đợi. Vị này chính là kim tôn ngọc quý, chưa từng trải qua biệt khuất như này. Nếu phu nhân trong phủ mà biết, còn không biết muốn trách tội hắn thế nào.
Cố Diễn múc muỗng nước dùng, tinh tế nhấm nháp, chỉ thường thôi. Cho tới khi dùng dùng hơn phân nửa, lúc này mới thả đôi đũa xuống, ngoài miệng lại nói, “Miễn cưỡng.”
Đừng thấy thế tử nói câu nửa vời như vậy, Quản đại nhân thanh lãnh phe phẩy cây quạt. Trong phủ có ai mà không biết, vị này kén ăn! Cũng không phải ngài làm khó dễ hạ nhân, vị này rất biết hưởng thụ, lại không phải người chịu nhân nhượng, nếu hắn không muốn, không ai có thể làm hắn động đũa lần thứ hai.
Thật gặp tình huống như vậy, không chờ thế tử lên tiếng, đầu bếp trong phòng bếp nhỏ không bị đuổi đi, nhưng cũng bị phu nhân phạt nửa năm tiền lương.
Hiện giờ có thể nhận được một từ “Miễn cưỡng” này, đáy lòng Quản đại nhân thành tâm cảm tạ Thất cô nương, nhịn không được liền khen hai câu, “Ngài đã nói vậy, vài vị kia hẳn cũng cảm thấy hảo.”
Thì ra phòng nào cũng được tặng.
Sau khi Quản đại nhân nói tốt hai câu cho Thất cô nương, lại thấy người nọ ngước mắt liếc hắn một cái, cũng không chờ người hầu hạ, liền bước tới cái bồn nước phía trước, tư đổ nước ấm, hai tay xoa bóp rửa sạch.
Quản Húc bước tới kịp thời, đưa khăn lau trên giá tới trong tay hắn, liền thấy dáng vẻ ung dung lau vết nước.
Nhìn màn mưa bên ngoài che lấp trời đất, Cố Diễn nhíu mi, lại nhìn A Li dưới chân, trầm giọng nói: “Thời gian vừa vặn, bên phía Công Tôn, nên được việc rồi.”
Âm thanh nhạt nhẽo lộ ra sự uy nghi vô cùng. So với biểu lộ giơ tay nhấc chân tùy ý thì hoàn toàn bất đồng.
Quản Húc nghe vậy liền thu lại dáng vẻ vừa rồi, gấp quạt xếp, khom người thi lễ, “Thế tử yên tâm, tiên sinh Công Tôn chắc chắn không phụ mong đợi của ngài. Lần này cũng nên là thời điểm Yến Kinh...”
Danh Sách Chương: