Buổi tối đi đến trạm dịch đặt chân, trong thư phòng Thế tử, Cố Diễn đọc qua công báo mới trình, ném bút lông Hồ Châu xuống, đưa tay xoa xoa gáy hai lần.
Lần này trừ đi một cánh tay của người kia ở Nguy Sơn, thời cơ vừa vặn, đại thế đã thành.
Tào Trí đã nhận tội ký tên. Bảy ngày trước đã bị xử tử hình ở pháp trường Thái Thị Khẩu ở ngoài cửa Chính Đức của Yên Kinh. Vị trí chưởng sự Ngự Hình Giám trống ra, chiếu thư thăng chức cho Chu Chuẩn của Văn vương đã đến ngay trong ngày. Từ đó, Ngự Hình Giám rơi vào tay Cố thị. Khuyết điểm duy nhất là lần này xem như triệt để xé rách mặt với phe Tam hoàng tử Công Tử Đan.
Về phần Văn vương, Cố thị sớm đã bị quân vương kiêng kỵ, cho dù có thêm một tội trạng nữa thì cũng không khác biệt lắm.
Sóng mắt xẹt qua công báo, án Thế tử phủ Triệu Quốc công gặp ám sát, Tào Trí đền tội, tất cả thần tử thuộc phe cánh liên tiếp ngã ngựa. Thế tử gặp tử sĩ hành thích ở trong Quận Thái Long, quận thủ Khương cùng Phụng Ký Châu nhận lệnh tuần tra, ra ngoài cùng nhau hiệp lực tra vụ án thuế muối Giang Nam. Công sự trong tay đều giao cho Giám sát viên quận Thái Long Trương Chích giám sát.
Vụ án này là do Trương Cao sau đó đã thành thật trình bẩm, mặc dù trên người có hiềm nghi không làm tròn chức vụ, nhưng Vương thượng niệm nhiều năm qua ông ta có chiến tích xuất sắc, làm quan thanh liêm, lại có dân chúng Thái Long quỳ trình thư thỉnh nguyện vạn dân, vì đang thực hiện nền chính trị nhân từ, nên Văn vương phá lệ khai ân, tha mạng cho ông ta. Chỉ trượng trách ba mươi trượng, tước chức quan, trả về nguyên quán.
Quản Húc đứng dưới công đường, quạt gấp trong tay chậm rãi lay động, đáy lòng không khỏi âm thầm thổn thức.
Vốn Công Tôn tiên sinh thiết lập ra cục diện này, người ứng kiếp tưởng là Khương Hòa, nhị lão gia nhà họ Khương kia. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, Khương Hòa được quý nhân tương trợ, tội danh này liền rơi xuống đầu Trương Cao.
Từ đó nhà họ Trương không có người làm quan trong triều, cho dù ngày sau Trương Sâm tiến bộ, thì trên con đường làm quan cũng sẽ có rất nhiều gian nan. Người đi trà mát, trên quan trường chưa bao giờ thiếu hạng người xu nịnh.
Rốt cuộc là gia thần [1] của phủ Quốc công, thiếu một nhà họ Trương có thể dùng, tất nhiên là có càng nhiều thế tộc leo lên. Quản đại nhân từ trên cao nhìn xuống, Thế tử trước kia đã sớm nhìn thấu sinh tử của hạ nhân, chỉ cảm thán trong chốc lát, đã ném việc này ra sau đầu.[1] gia thần: Người giúp việc trong nhà quan trong thời phong kiến.
Giờ phút này thấy Thế tử lộ ra vẻ mệt mỏi, so với vinh nhục nhà họ Trương kia, thì việc này càng quan trọng hơn một chút. Quản Húc đi vòng qua phía sau y, thuần thục đưa tay bấm huyệt, vuốt ngón cái từ trên xuống dưới một lượt, quả nhiên làm cho Cố Diễn cảm thấy đỡ đau đầu hơn.
Y bất giác so sánh thủ thuật của ông ta với thủ thuật xoa bóp của nàng đêm đó.
Mặc dù lực tay xoa bóp của Quản Húc có lực hơn, hiệu quả cũng đến nhanh hơn. Nhưng không mềm mại bằng đầu ngón tay nàng, từng chút từng chút, mềm mại ấm áp lại dung hòa mệt mỏi. Tay nghề của nàng nói tóm lại vẫn rất dịu dàng, vô cùng hợp tâm ý của y.
Giải quyết xong một chuyện lớn, lúc rảnh rỗi đột nhiên nhớ tới một màn tình cờ nhìn thấy vào ban ngày kia.
Nàng dí dỏm hỏi người nọ: "
Ca ca nhà họ Trương đây là cảm thấy ta yếu đuối sao?"
Có thể cảm nhận rõ sự thân cận trong lời nói, gọi người nọ là "
ca ca" giống như Khương Dục anh em cùng một mẹ của mình, quả nhiên là một mối thông gia tốt, giao tình giữa các tiểu bối cũng không tệ?
Cố Diễn bỗng cảm thấy rất buồn bực, sắc mặt cũng lạnh nhạt dần. Sau khi rũ mắt trầm ngâm một lát, thì ngăn Quản Húc tiếp tục hầu hạ. Đúng lúc ánh đèn chiếu lướt qua thư án, ánh mắt dừng ở một chồng sách xếp đống ở bên tay phải.Đưa tay rút ra một quyển, là "
Hán thư" mà y lúc nào cũng đọc. Bên trong có công báo mà ngày đó Công Tôn đưa tới. Không hiểu sao y lại không muốn giấu giếm căn nguyên chuyện này với nàng, Cố Diễn bỏ phần nhà họ Trương, lấy một trang khác bỏ vào.
Gọi Chu Chuẩn vào phòng, đưa "
Hán thư" đến trước mặt hắn. "Đưa cho nàng, tránh gây thêm phiền phức."Đây là ý, nàng biết rõ là được, nhưng cũng đừng nghĩ làm càn mà xen vào.
Nhà họ Trương đã trở thành quân cờ bị phế của Cố thị y, Trương Sâm người này ra sao, tạm thời không nói đến. Nên có bồi thường, thì phủ Quốc công từ trước đến nay thưởng phạt rõ ràng, rất công bằng.Ở giữa nơi đầu sóng ngọn gió này, nhà họ Khương có quan hệ tốt với nhà họ Trương, cho dù không thể khoanh tay đứng nhìn, hoàn toàn không có chút ý chiếu cố, nếu không sẽ làm hỏng danh tiếng của thế tộc. Nhưng cũng không thể liên lụy quá mức, chọc vào sự chèn ép của phủ Thái Úy đang sừng sững.
Nghĩ nàng xưa nay thông minh, nên sẽ nắm bắt được thế nào là giữ đúng chừng mực. Về phần nàng truyền lời cho Khương Dục như thế nào, sẽ để do nàng làm chủ.
Chu Chuẩn ứng đáp, lĩnh mệnh rời đi. Quản Húc lúc đầu còn nghi hoặc, sao chuyện lớn như vậy, cùng với thư từ Công Tôn tiên sinh, thế tử lại giao cho nhà họ Khương xem qua? Cho dù là muốn thu phục lòng người, cũng nên nói với hai vị gia nắm giữ quyết định của nhà họ Khương, lúc nào lại đến phiên một cô nương chiếm được thời cơ?
Cho đến khi bị thế tử cho lui ra ngoài cửa, Quản Húc lắc lắc quạt xếp, từng bước từng bước cân nhắc, cuối cùng mới khiến ông ta suy nghĩ được rõ ràng! Chẳng lẽ, người thế tử coi trọng từ đầu đến cuối vẫn luôn là vị Khương Thất cô nương kia? Khương Hòa chẳng qua chỉ là thuận tiện mà thôi?
Vuốt vuốt chòm râu, Quản đại nhân cảm thấy ngạc nhiên nghi ngờ. Thất cô nương ngoại trừ bản lĩnh thần quỷ khó lường kia, chẳng lẽ còn có chỗ mà ông ta nhìn lầm? Có thể được chủ tử tự mình bồi dưỡng, tất nàng có chỗ hơn người...
Nghĩ đến đây, ông ta cảm thấy giống như mây tan thấy được trăng sáng —— Thất cô nương có dáng dấp rất xinh đẹp! Một gương mặt yêu kiều qua thêm vài năm nữa, mời người dụng tâm dạy nàng, học chút kỹ thuật mị hoặc người khác, một vưu vật như vậy bày ra trước mặt, sẽ có biết bao nhiêu nam nhân không kiềm chế được.
Hơn nữa Thất cô nương lại rất bản lĩnh, có khi lại có tác dụng khác, khó trách Thế tử đối với nàng rất khác biệt.
Quản đại nhân đơn phương coi chủ mẫu tương lai của phủ Quốc công phủ thành mật thám. Nhiều năm về sau, Quản Húc ngẫu nhiên có một lần say rượu nhắc tới, bị Quốc công gia lúc đó đã là Đại Chu Tể Phụ nghe vào tai, liên tiếp hơn nửa năm không cho ông ta sắc mặt tốt. Việc này cũng trở thành trò cười cả đời của Quản đại nhân, bị đồng liêu đàm tiếu ở sau lưng.
Ngoài cửa phòng Thất cô nương, Xuân Anh co rúm lại nhìn người tới. Trong lòng lén lút tự hỏi.
Sao thần mặt đen này lại đột nhiên tìm tới cửa? Lần trước hắn ta đối với cô nương không khách khí như vậy, Xuân Anh có lòng bảo vệ chủ, tuy lá gan không lớn, nhưng lại có thể âm thầm ghi thù.
Khóe miệng Chu Chuẩn khẽ nhếch, nhìn tỳ nữ trước mặt giống như gà con, một tay là có thể bóp đứt cổ nàng. Dáng người giống như cây gai đã tước vỏ, vóc dáng chỉ đến ngực hắn. Lần trước nói nàng ngu xuẩn, hiện giờ xem ra, nửa phần cũng không có tiến bộ.
Chỉ riêng dáng vẻ nếu gió thổi qua là có thể ngã xuống này của nàng, mà lại có lá gan ngăn cản hắn. Hắn sợ mình chỉ thổi một hơi, cũng có thể khiến nàng người ngã ngựa đổ."
Ngươi muốn như thế nào?"
Xuân Anh cố gắng ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa mới đụng phải ánh mắt của hắn, nàng lại sợ tới mức né tránh, chỉ dám nhìn chằm chằm vào cằm hắn. Nếu tách riêng tính tình người này khỏi vẻ bề ngoài, thì ngược lại cũng không đến mức khiến người ta sợ hãi.Đang lấy hết dũng khí muốn mời hắn ta đến phòng khách chờ, đã thấy Lục Phù vẫn chưa hiểu rõ tình hình ở gian ngoài, bưng chậu gỗ đi ra, bên trong đụng váy áo vừa thay ra của Thất tiểu thư.
Xuân Anh gấp đến độ giậm chân, nhanh chóng đoạt lấy rồi che đi, trừng mắt nhìn nha đầu lỗ mãng, hận không thể khiến Thôi ma ma nặng nề phạt nàng!"
Chu đại nhân cũng ở đây sao?" Lục Phù có tính tình vừa mới gặp mà như đã quen thân, đối với người nam sinh nữ tướng, âm u lạnh lùng như vậy mà cũng dám lại gần. Đúng là hèo không đánh lên người, thì vẫn không nhớ được giáo huấn.
Chu Chuẩn tập võ, nhãn lực rất tinh chuẩn. Khi Lục Phù vừa mang đồ đi ra, y đã liếc thoáng qua quần áo của nữ tử trong ngực nàng ấy, và thấy được một phần áo lót trong không nên nhìn của nữ tử. Chu đại nhân nhíu chặt mày, không còn tâm tư dây dưa với hai người họ nữa."
Cô nương sẽ không gặp người lạ, hai người các cô thay mặt chuyển giao cũng được. Chỉ là nhớ kỹ, Thế tử có lệnh, sau khi cô nương nhìn qua, tuyệt đối không được gây thêm chuyện.”
Tay Xuân Anh đang che chậu gỗ, nên Lục Phù thuận thế tiếp nhận, nhẹ nhàng khéo léo đáp một tiếng "Ầy". Giống như là không phát hiện sự lạnh lùng trên người người nọ, tiễn một mạch đến cửa viện.Đợi đến khi nàng trở về, Xuân Anh hai tay chống nạnh, tức giận học theo dáng vẻ Thôi ma ma, một tay vặn lỗ tai nàng, vừa oán trách vừa vỗ đầu nàng. Lúc này, Xuân Anh thực sự vô cùng tức giận, cho nên lực tay tuyệt đối không phải làm ra vẻ.
Lục Phù vốn nhỏ hơn Xuân Anh một tuổi, lần này ra ngoài, vạn sự đều lấy Xuân Anh làm đầu. Tự biết bản thân đã vô tình gây họa, lắp bắp hướng nàng xin tha thứ. Vành tai đau đến lợi hại, vội đưa tay ra che chắn.
Hai người ở trong sân một đuổi một chạy. Đây là một chuyện hết sức bình thường, nhưng bởi vì trên tay Lục Phù đang cầm thêm quyển “Hán thư”, sự tình liền rẽ ngoặt, hoàn toàn khác với dự đoán lúc trước của Cố Diễn...
Danh Sách Chương: