Nhân mã hai phe lục tục đằng vân, bay về phía ngọn núi vô danh nơi có Lão Thụ cổ viện.
Chỗ đồng hoang mà lần trước mấy người chọn làm lôi đài hiện giờ đã được sửa sang thành một kiến trúc rộng lớn đồ sộ, nguy nga tráng lệ vô cùng. Chính giữa sân là một võ đài rộng đến trăm trượng, được chạm khắc trang trí cực kỳ tinh xảo cẩn thận, cầu kỳ mà không hề bị rối mắt. Xung quanh võ đài lại xây làm bốn năm hàng ghế dài, lót cỏ cẩn thận, làm chỗ cho khán giả quan chiến ngồi.
Bay trên không trung tuần tiễu là một đám điểu yêu. Vừa nhác thấy nhân mã hai phe, một thiếu nữ sau lưng có cánh chim đã nhẹ nhàng bay tới hành lễ, nói:
“Huyền Thanh nương nương căn dặn chúng ta chờ các vị ở đây đã lâu, xin mời theo bọn ta vào an tọa.”
Người này không phải ai khác, chính là tì nữ Thiêm nhi của Huyền Thanh nương nương.Đám yêu thú nghe đến “Huyền Thanh nương nương” thì cũng ngoan ngoãn cụp mắt xuống, không dám hó hé kêu gào gì nữa. Bấy giờ, theo chỉ dẫn của điểu yêu, bầy thú bắt đầu lục tục đứa thì hóa hình, đứa thì thu nhỏ người lại, ngay hàng thẳng lối tiến vào đấu trường.
Mấy người Vũ Tùng Lâm vừa mới đi đến cổng, thì đã thấy một đám người mặc áo lụa thổ cẩm, đeo trang sức vàng bạc đầy các cổ tay cổ chân chạy lên nói:
“Chư vị, xin chào. Các vị có muốn mua cờ quạt bảng hiệu cổ vũ phe mình hay không? Yên tâm, bọn ta bán rất rẻ.”
Vừa nói, bọn họ vừa chìa hàng cho đám người xem. Nào là áo, nào là cờ quạt chiêng trống, tất cả đều ghi bốn chữ “Quan Lâm tất thắng” hoặc “Quan Lâm vô địch”, bút pháp như phượng múa rồng bay. Thế nhưng có thể thấy rõ vật liệu thì rẻ tiền, tay nghề chế tác cũng chẳng được tốt, có lẽ chỉ một hai hôm là hỏng be bét rồi vứt xó.
Tạ Thiên Hoa chẳng thèm để ý đến cái mớ đồ cờ quạt cổ vũ. Cô nàng trố mắt nhìn về phía mấy người đang chào hàng, hỏi:
“Các người là... Ẩm Huyết Ngô Công?”
“À. Ra là Tạ tiểu thư! Người đâu... thấy tiểu thư còn không mau dâng trà? Tiểu thư có muốn đặt cược Quan Lâm thắng hay không? Đánh nhau thế này, vừa xem vừa đặt cược nó mới trải hết được cái thú. Yên tâm, thủ tục nhanh gọn lắm. Nếu tiểu thư vẫn chê phiền thì để bọn ta làm thay cho, nhoáng một cái là xong.”
Dẫn đầu, một thiếu nữ cười lộ ra lúm đồng tiền duyên dáng, không ngừng tuôn một tràng quảng cáo muốn Tạ Thiên Hoa xì tiền ra.
“Ma thánh nữ nói đùa.”
Vị thiếu nữ đang không ngừng tiếp thị cho sới bạc Trúc Hải – Quan Lâm này không phải ai xa lạ với Tạ Thiên Hoa. Nàng ta tên Ma Tiểu Nhu, là thánh nữ của tộc Ẩm Huyết Ngô Công. Trong Lục Trúc hải, tộc này cũng là đại tộc có tiếng, thực lực không thua kém Huyết Nhãn Trúc Thử bao nhiêu.
Thế nhưng, ngày thường do địa bàn của Ẩm Huyết Ngô Công cách khá xa Thanh Tước, nên hai bên cũng cơ hồ nước sông không phạm nước giếng, thân ai nấy lo, đèn nhà ai nhà nấy rạng. Tạ Thiên Hoa cũng chỉ được nghe là Ẩm Huyết Ngô Công rất lợi hại, cũng chưa tiếp xúc với bọn họ bao giờ.
Thành thử, cô nàng mới bị bất ngờ trước cái bộ dạng con buôn của “kình địch”.
Tộc Ẩm Huyết Ngô Công chẳng những bỏ liên quân bốn tộc, mà còn chạy đến đây phối hợp với điểu tinh dưới trướng Huyền Thanh nương nương... kiếm tiền. Khó trách Mộ Dung Từ không muốn nhắc tới.
Ma Tiểu Nhu cười.
Nàng ta cười lên tiếng nghe khanh khách như ngọc rơi trên mâm bạc, lại lộ lúm đồng tiền ở hai má, khiến người ta không kìm nổi mà có hảo cảm với nàng ta, muốn giận cũng không được.
“Tạ thánh nữ không có tiền sao? Kể cũng phải... chuyện của chị em cũng biết một hai, không kịp mang theo gì cũng là lẽ thường tình. Thế nhưng chị cứ yên tâm, bọn em cũng cho hỗ trợ khách vay nóng nữa. Cược trước trả tiền sau, quá là lời phải không? Người đâu! Mang giấy điểm chỉ cho Tạ thánh nữ!!!”
Lần này chẳng những Tạ Thiên Hoa, mà mấy người Lý Thanh Vân nghe cô nàng nói mà khóe miệng cũng giật một cái, dở khóc dở cười.
Ngay cả cho vay nặng lãi cũng đã chuẩn bị xong, Ẩm Huyết Ngô Công quả thực... rất biết hút máu.
Ngoại trừ Ẩm Huyết Ngô Công tộc, lúc này còn có hai người khác cũng đang bận tối mắt tối mũi: ông Hùng và Dương Huyền.
Huyền Thanh nương nương đích thân nói muốn để hai người này làm thức ăn phục vụ cho khán giả quan chiến. Vũ Tùng Lâm hiện giờ thiếu điều bưng vị “nương nương” này lên bàn thờ thắp hương cung phụng, nào dám không nghe?
Thế là... Dương Huyền lúc này đang chiên xào hấp luộc hết công suất. Một mình lão quản lý ba cái bếp, nấu tám món một lần. Nếu Nguyễn Đông Thanh trông thấy lão bây giờ, chắc hẳn sẽ liên tưởng đến con mèo Tom trong tập phim “bản hòa tấu mèo”.
Không thể không nói, kể từ sau khi từ Mỹ Vị sơn trang về Quan Lâm, Dương Huyền trông đã phong trần và quắc thước hơn trước. Bấy giờ trông lão cũng có phong phạm “hai tay hai chảo khuấy đảo giang hồ” lắm.
Ngoại trừ Ẩm Huyết Ngô Công, trong quảng trường còn có một nơi được đặt rất trang trọng, có thể dễ dàng quan sát mọi diễn biến trên võ đài – bàn giám khảo. Lúc này, ngoại trừ Huyền Thanh nương nương ra, chỗ của ban giám khảo còn có Lý Trầm Châu và Vương Tiểu Thạch.
Nếu như không nói, có lẽ chẳng ai đoán được chỉ mấy ngày trước Huyền Thanh nương nương từng bị chính cái người ngồi cạnh đánh cho mém thì xanh cỏ.
oOoHai phe nhân mã tiến vào đấu trường xong cũng không bắt đầu trận tỉ thí ngay, mà chờ cho phía yêu tộc kiểm tra cẩn thận võ đài một phen đã.
Dù sao, phía thi công là ải Quan Lâm. Phe thú triều muốn chắc chắn đối thủ không giở trò với trận pháp trên võ đài cũng là chuyện thường tình, thành thử cũng chẳng ai ngăn cản.
Bao gồm cả Huyền Thanh nương nương.
Ba thiên kiêu tham chiến của Ngọc Cốt Ảnh Báo tộc, Địa Chấn Man Tượng tộc và Bát Tí Yêu Hầu tộc cẩn thận đạp lên từng viên gạch xem có cài bẫy hay không, lại truyền chân khí vào trận văn khác trên võ đài.
Sau khi xác nhận trận pháp trên võ đà chỉ có tác dụng ngăn cách và gia cố cường hóa cho võ đài bên dưới, ba người mới xác nhận với Mộ Dung Từ.
Thiếu chủ tộc Huyết Nhãn Trúc Thử lúc này tiến lên một bước, cao giọng xướng:
“Phía yêu tộc Lục Trúc Hải bọn ta cử ra tam yêu: Hùng Đại Phong của tộc Địa Chấn Man Tượng, Ngọc Lương của tộc Ngọc Cốt Ảnh Báo, cùng Tôn Bạo Quảng của tộc Bát Tí Yêu Hầu.”
Ba yêu được nhắc tên lúc này lắc mình một cái, hóa thành dạng người.
Hùng Đại Phong lúc này là một tráng sĩ to lớn, vai u thịt bắp với nước da ngăm đen. Cặp ngà trong miệng thì thu nhỏ lại chỉ còn là hai chiếc răng nanh quá khổ. Gã không mặc quần áo, trên mình chỉ đóng độc một cái khố.
Ngọc Lương thì hóa thành một thiếu nữ trạc tuổi Tạ Thiên Hoa, da trắng, mắt sáng, trán có sừng. Nàng ta diện một bộ váy đen bó sát thân. Nếu liếc từ xa thì thấy vẻ thướt tha, nhưng nhìn kỹ thì lại cảm giác được sự nguy hiểm ẩn ẩn trong từng cử chỉ hành động.
Tôn Bạo Quảng có lẽ biến đổi ít nhất, có lẽ do nguyên hình y vốn cũng thuộc chi linh trưởng sẵn rồi. Chỉ thấy tuy vẫn lông lá đầy mình nhưng mấy cánh tay thừa của y đã biến đi đâu mất. Lúc này nếu chỉ nhìn quần áo, thì gã trông như một vị công tử quyền quý trọng bộ áo bào đỏ sậm với hai tay khoanh trước ngực.
Nhân mã của yêu tộc thấy ba người này liền hú hét ầm ĩ. Dân chúng ải Quan Lâm nhìn thấy đám yêu quái khán đài bên kia lúc nha lúc nhúc, lại gào rống lên như vậy thì cũng không thiếu người sợ hãi, khiếp đảm. Chỉ có mấy tu luyện giả tương đối có máu mặt là còn giữ được bình tĩnh, lúc này đang cố trấn an mọi người.
Vũ Tùng Lâm thân kinh bách chiến, nên tuy trong lòng thì cũng lo lắng nhưng ngoài mặt thì không để lộ ra. Lão liền thu hết dũng khí, lớn tiếng tuyên bố:
“Đại diện cho ải Quan Lâm tham chiến lần này là ba vị cao đồ của Lão Thụ cổ viện: Lý Thanh Vân, Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà!”
Ba sư huynh muội Lý Thanh Vân cũng liền lên đài.Ở ải Quan Lâm, Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà chưa có mấy tiếng tăm, chứ Lý Thanh Vân lại nổi danh khắp chốn, không khác gì một “ngôi sao”, “thần tượng” trong lòng người người nhà nhà nơi đây. Sau trận cậu ta dùng sức phàm nhân đánh thắng Lâm Sấu, vốn bá tánh khắp thành đã nghiễm nhiên coi cậu ta là người đại diện cho họ. Mấy bữa trước khi thành loạn, uy vọng của Lý Thanh Vân lại càng tăng không ít khi ra tay giúp đỡ dân chúng Quan Lâm.
Thành thử, khi cậu chàng thượng đài, thì bá tánh Quan Lâm như quên mất sự sợ hãi mới rồi, hò hét cổ vũ còn to hơn yêu tộc ban nãy, nhất là ở những chỗ tụ tập các thiếu nữ tuổi cập kê. Thậm chí, các nhà khá giả từng được cậu ta giúp còn cho gia công băng-rôn đặc biệt, ghi mấy chữ như “Lý thiếu hiệp tất thắng!” hay “Lý Thanh Vân uy vũ!” để mang đến cổ vũ.
Lý Thanh Vân vốn da mặt mỏng không khác gì ông thầy, thấy dân chúng yêu quý mình như vậy thì mặt bỗng chốc như quả gấc chín. Đỗ Thải Hà bèn huých Tạ Thiên Hoa, nhỏ giọng:
“Ui chao, xem chừng sư tỷ có không ít tình địch đâu nha! Không ngờ sức hút của đại sư huynh lại lớn như thế!”
Tạ Thiên Hoa đỏ mặt, thò tay véo cô sư muội mình một cái nhưng Đỗ Thải Hà chỉ cười ngặt nghẽo.
Mà phía yêu tộc cũng bị một màn này của dân chúng Quan Lâm làm cho giật mình, ngoảnh mặt lên đài đánh giá kỹ ba người Tạ Thiên Hoa.
Có vài yêu quái ở đây có tham dự Võ Bảng hội, thành ra đã nhận ngay ra Lý Thanh Vân. Nhớ lại một màn cậu chàng đấu với anh trai mà không ít kẻ ở đây rùng mình. Các yêu tinh khác dù chưa từng rời khỏi Lục Trúc hải nhưng cũng có một số kẻ nghe được vài truyền kỳ về cậu chàng. Tạ thánh nữ của Thanh Tước tộc thì yêu tộc Lục Trúc hải đã quá quen thuộc rồi. Thành thử, trong ba người, cũng chỉ có Đỗ Thải Hà là toàn bộ yêu tộc tại hiện trường không biết tí thông tin nào.Đợi khán giả hai bên bình tĩnh lại, Vương Tiểu Thạch mới nhắc lại luật đấu một lần nữa, rồi Huyền Thanh nương nương liền tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Danh Sách Chương: