Lý Trầm Châu hít sâu một hơi, sau đó nắm tay thu lại, một quyền trời giáng tống xuống đỉnh đầu Mặc Ngọc Ma Ngạc.
Một đòn đánh thẳng xuống, lập tức khiến cá sấu trào cả máu mắt máu mũi, từng dòng máu đỏ ngầu cũng theo kẽ răng chảy ra ngoài. Thế nhưng Huyền Thanh nương nương vẫn cương quyết chống đỡ, quật cường không kêu một tiếng nào.
Lý Trầm Châu giống như bị thách thức, tung quyền thứ hai.
Bành!
Lần này, tiếng nổ càng chát chúa, lại ẩn ẩn nghe được cả tiếng xương kêu kẽo kẹt đến rợn cả người. Mặc Ngọc Ma Ngạc phát ra một tiếng thống khổ trong cổ họng, song vẫn gắng gượng chống đỡ. Cá sấu giãy dụa, cái đuôi to khổng lồ quật ngang đập dọc, lăn lộn muốn hất Lý Trầm Châu xuống. Thế nhưng... cuối cùng vẫn là hoài công.
Lý Trầm Châu tống một quyền thứ ba.
Lần này, bụng của Mặc Ngọc Ma Ngạc trúng một đòn nặng, cả người bắn văng đi như con diều đứt dây. Thân hình khổng lồ bấy giờ cũng giống như quả bóng bị xì hơi, nháy mắt đã teo nhỏ lại thành kích cỡ của một con cá sấu sông bình thường.
Lý Trầm Châu vặt một lá cỏ bên đường, cong ngón tay...Đúng lúc này, kết giới mà Huyền Thanh nương nương dựng lên ban nãy bỗng nhiên bị xé ra một kẽ hở. Một thiếu niên áo đen, lưng đeo quái kiếm lách vào. Vừa nhác thấy cảnh tượng trước mặt, cậu ta mới tá hỏa lên, vội vàng lao tới, vừa chạy vừa giật giọng gọi lên thất thanh:
“Bớ lão Lý, thủ hạ lưu nhân!”
Người đến tự nhiên là Vương Tiểu Thạch.
Lời chưa nói dứt, thì cậu thiếu niên đã chạy tới đứng ngay bên cạnh Lý Trầm Châu, chắn giữa y và Huyền Thanh nương nương đang trọng thương nằm bẹp dưới đất.
“Chuyện gì?”
Lý Trầm Châu bấy giờ giống như cũng đã bình tĩnh lại, nhướn mày hỏi.
Vương Tiểu Thạch – con chó đen Đá Nhỏ – vừa thở hồng hộc vừa nói:
“Chủ nhân nói người này không giết được, bảo con bò ngu đần nhà ngươi tha cho người ta một mạng.”
“Nhưng mà... thôi được rồi. Chủ nhân đã nói thế, ta cũng không dám không nghe. Có điều chó ngốc, bà cô này giống như đầu óc có vấn đề, nói năng như là... chưa ‘tan đá rã đồ’ vậy. Lát nữa chịu thiệt cũng đừng có trách ta đây không báo trước.”
Lý Trầm Châu nhún vai, thu tay.
Vương Tiểu Thạch đáp:
“Nói lão Lý ngươi là ngu như bò đúng là không sai. Chủ nhân đã để ta đến đây can con bò nhà ngươi lại, thì đương nhiên là đã có sắp xếp. Lão Lý à lão Lý, chẳng nhẽ ngươi nghĩ chủ nhân cũng ngu như bò sao?”
“Chủ nhân đương nhiên là tài trí hơn người, không gì không biết, không thể nghĩ bàn. Thế nhưng... con chó nhà ngươi ấy à? Ài... thật là khiến người ta bất an.”
Lý Trầm Châu đương nhiên không chịu kém, lắc đầu thở dài một tiếng.
Vương Tiểu Thạch nhe răng, tay bắt lấy chuôi kiếm, nói:
“Ê tên ngu như bò, nói thế là có ý gì đấy?”
“Thâm ý của ta con chó ngốc như ngươi sao mà hiểu được? Không phục?”
“Mẹ nó! Muốn ăn đòn đây mà!”
Vương Tiểu Thạch đương nhiên là biết Lý Trầm Châu đang ám chỉ mình không đáng tin cậy, tính toán của chủ nhân có kín kẽ đến đâu thì vào tay y cũng có thể hỏng việc.
Thế nhưng...
Thiếu niên áo đen hít sâu một hơi, buông tay khỏi chuôi kiếm, lườm Lý Trầm Châu một cái:
“Muốn lừa thiếu gia hay sao? Con bò già nhà ngươi còn non và xanh lắm. Chờ bản thiếu gia làm xong chuyện chủ nhân nhờ vả, buổi tối sẽ cho nhà ngươi biết vì sao nước biển lại mặn.”
“Tùy thời phụng bồi.”
Lý Trầm Châu hếch cằm, nói.
Vương Tiểu Thạch đến gần con cá sấu, lấy trong tay áo ra một bình rượu cao nhỏ, cạy miệng Mặc Ngọc Ma Ngạc ra đổ cho uống. Tức thì, những vết thương trên người y thị do Lý Trầm Châu gây ra lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được lành lại.
Huyền Thanh nương nương uốn mình, hóa lại thành hình người, chỉ là gương mặt y thị hiện giờ xanh xao tái nhợt, không còn vẻ bình thản sang trọng khi nãy nữa.
Huyền Thanh nương nương chỉnh lại xiêm áo, nghiến răng, nói:
“Lần này tài nghệ không bằng người, thua không còn gì để nói. Thế nhưng đừng tưởng chỉ vì các ngươi cứu ta một mạng mà ta sẽ cấu kết với các người. Chờ ta xuất quan rồi sẽ lại đến thỉnh giáo.”
“Đấy! Chó ngốc, ngươi xem ngươi xem! Cứu cái loại người không ăn lời này mà làm gì?”
Lý Trầm Châu lập tức quăng cho Huyền Thanh nương nương một ánh nhìn khinh bỉ, mỉa mai.
Vương Tiểu Thạch nói:
“Con bò ngu, ngươi dám đánh cược với bản thiếu không? Bản thiếu chỉ dùng một câu là có thể hóa can qua thành ngọc bạch, ngươi tin hay không?”
“Nói đi, cược thế nào?”
“Nếu ta thắng, ngươi phải đi ba vòng quanh núi nói Thuyết Anh Hùng hay hơn Thần Châu Kỳ Hiệp!”
“Được. Thế nếu ta thắng thì sao?”
“Bản thiếu gia vào dọn chuồng cho các ngươi ba tháng!”
Lý Trầm Châu hít sâu một hơi, lui lại một bước, nói:
“Những lời lẽ đê tiện như vậy ngươi cũng có thể nói ra, xem chừng là nắm chắc phần thắng lắm. Lý mỗ đâu có ngu gì mà đi đánh cược với ngươi?”
Vương Tiểu Thạch:
“...”
Kịch bản này có gì đó không đúng!
Y chính còn đang xoắn xuýt mặt ủ mày chau, sầu bi khổ kiểm vì con bò già Lý Trầm Châu quá tỉnh, không chịu nhảy vào bẫy, thì bên cạnh đã có người lên tiếng:
“Ta cược với ngươi!”
Vương Tiểu Thạch ngoái lại nhìn, không khỏi ngạc nhiên vì người lên tiếng không phải ai khác, chính là Huyền Thanh nương nương.
“Nếu như ta thua, vậy tùy các ngươi xử trí. Nhược bằng nếu như thắng, thì các người không được ngăn cản ta lên núi.”
“Được thôi.”
Vương Tiểu Thạch cười, thế nhưng chưa kịp nói thêm câu nào thì Lý Trầm Châu đã chen ngang, nói:
“Tên này xưa nay gan bé, trừ khi hắn chắc thắng cả mười mươi, bằng không không có chuyện hắn tự tin đến thế đâu. Lý mỗ nói cho ngươi biết mà tránh, nếu không lát nữa lại nói ta thấy chết không cứu.”
Huyền Thanh nương nương đương nhiên chưa quên chuyện bị đánh cho tơi bời ban nãy, lạnh giọng hừ một tiếng:
“Không cần ngươi mèo khóc chuột.”
“Làm ơn mắc oán mà. Xem như Lý mỗ nhiều lời.”
Lý Trầm Châu nhún vai, cũng không khuyên nữa.
Huyền Thanh nương nương hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Vương Tiểu Thạch, nói;
“Lên tiếng đi. Để ta lĩnh giáo xem ngươi định dùng một câu khuyên lui ta thế nào!”
Miệng nói, thế nhưng trong dạ bà ta đã dự định chơi võ bẩn. Lát nữa mặc kệ Vương Tiểu Thạch nói gì, chỉ cần Huyền Thanh nương nương khăng khăng một mực không từ bỏ ý định lên núi thì bà ta nắm chắc phần thắng. Dù sao... tuy đối phương chiến lực cao đến hư cấu, song Huyền Thanh nương nương lại không cho rằng hai người Lý Trầm Châu, Vương Tiểu Thạch có độc tâm thuật mà biết bà ta có “khẩu thị tâm phi” hay không.
Vương Tiểu Thạch lúc này mừng quýnh, bề ngoài lại giả ra một bộ cao nhân trấn định. Gã khệnh khạng đi một hai bước, hắng giọng một cái, nói:
“Chủ nhân chuyển lời: ‘Na Na, ân tình của con ta nhận, ta không việc gì, tạm thời về trước đi.’ Là vậy đấy.”
Vương Tiểu Thạch còn đang bận ra vẻ với Lý Trầm Châu, hoàn toàn không chú ý tới kể từ khi nghe được hai chữ “Na Na”, Huyền Thanh nương nương đã chấn động đến thảng thốt, chỉ ngây ngốc ngồi dưới đất.
Lúc này, thần trí của bà ta cơ hồ trôi theo dòng sông thời gian, quay về hơn vạn năm trước.
oOoVạn năm trước...
Bấy giờ chưa có Lục Trúc hải, thay vào đó là một cái cây lớn, cành lá chống trời, gọi là Thiên Trụ Thụ.
Cây đang cháy...
Một thanh niên thoạt nhìn chỉ có hai mươi hai mốt tuổi, chống kiếm ngồi dưới tàng cây. Áo bào trắng giờ đã vấy đầy máu, tàn lửa bay phất phơ đậu lên vai, lên tóc y.
“Ân công!”
Một thiếu nữ mặc váy áo màu vàng, từ trên bầu trời sà xuống. Vừa nhác thấy thanh niên vẫn còn đang ngồi dưới cái cây bốc cháy, nàng ta cơ hồ hoảng đến phát khóc, vội vàng chạy tới nắm tay áo y muốn kéo đi:
“Ân công. Thế tôn. Đi cùng ta đi. Chúng ta trốn đi. Giữ được núi xanh, sau này lo gì không có củi đốt?”
“Na Na. Bát tướng đều chết rồi sao?”
Thanh niên ngẩng đầu.
Gương mặt y lúc này đã trở nên mơ hồ, ngũ quan cũng theo đó mà không ngừng biến đổi. Màu mắt lúc nâu lúc xanh, sống mũi khi cao khi tẹt, đầu mày cuối mắt cũng liên tục hoán chuyển luân phiên. Nếu buộc phải so sánh, thì diện mạo của thanh niên nọ chẳng khác nào một cái kính vạn hoa, mỗi lúc một khác.
“Các cô, các chú đều tử trận rồi... Đều do Na Na mà ra.”
Thiếu nữ cụp mắt, khóc rấm rứt. Lệ châu rơi xuống lớp tro tàn đang đóng dưới đất càng lúc càng dày.
Thiếu nữ tên Na Na giống như hạ quyết tâm, nói:
“Thế nên thế tôn, ân công cần phải theo Na Na trốn đi thôi. Các cô, các chú đều đã chết trận. Na Na không muốn người cũng...”
Thanh niên cười, lắc đầu:
“Đúng. Phải trốn chứ.”
Hai người đứng dậy, bỏ lại cái cây đang cháy tàn cháy lụi phía sau, rảo bước về phía chân trời. Trên đầu giống như rải xuống một trận mưa tro tàn, che mất phương hướng. Na Na nắm chặt tay của “thế tôn”, cứ tiếp tục rảo bước về phía trước.
Hai người đi không quản thời gian, không màng phương hướng, chẳng mấy đã đến được Thiên Đảo.
Thanh niên – thế tôn – lúc này mới đứng lại.
Y nhìn về phía vết rách trên bầu trời – Thiên Chi Ngân – nơi năm xưa long tộc theo đó tiến vào Huyền Hoàng giới.
“Na Na.”
“Ân công, có gì cần căn dặn?”
Có lẽ do đã chạy rất xa, đến tận điểm cực bắc của Huyền Hoàng giới, thế nên cô thiếu nữ Na Na lúc này cũng yên tâm mà thả lỏng một chút.
“Ta phải đi rồi.”
Thanh niên nhìn lên bầu trời, cười dài một tiếng.
Na Na phát hoảng, muốn nói gì đó, thế nhưng bao nhiêu lời nói đều nghẹn lại ở cuống họng.
Cô nàng vung tay muốn bắt lấy bàn tay của thế tôn, thế nhưng chỉ thấy hẫng một cái, bàn tay của y đã hóa thành tàn tro rơi xuống.
“Thế... thế tôn...”
“Na Na. Chuyện này chỉ có hai ta biết với nhau thôi, phải nhớ cho kỹ. Chờ đến ngày Thiên Trụ Thụ lần nữa mọc xanh, Thiên Chi Ngân hoàn toàn khép lại, ta sẽ quay về. Khi đó... nhất định có cách lật đổ thiên đạo, để thế gian có được tự do thực sự.”
Thanh niên nói đến đây, thì nửa người cũng đã hoàn toàn hóa thành một đống tro xám xịt. Y bèn giao lại bội kiếm cho thiếu nữ tên Na Na, nói:
“Phiền con thay ta đi tìm, quan tâm mấy người lão hòa thượng, đạo sĩ mù một chút. Cứ nói ta có lỗi với bọn họ, không thể dẫn dắt mọi người đến thắng lợi sau cùng.”
Nói đến đây, thì toàn thân cũng hóa thành tro xám, theo gió bay về phía Thiên Đảo, một phần lọt vào Thiên Chi Ngân.
Na Na ôm bội kiếm, rời khỏi cực bắc.
Nàng ta cũng không về tộc Mặc Ngọc Ma Ngạc, mà ôm kiếm lang thang khắp Huyền Hoàng giới, thực hiện di nguyện của “thế tôn”.
Nhiều năm sau, khi nàng ta quay về chốn cũ, thiếu nữ đã thành phụ nhân. Nhìn nơi từng có Thiên Trụ Thụ bây giờ đã hóa thành biển trúc mênh mang, Na Na không khỏi cảm thấy bãi bể nương dâu. Nàng ta một mình chống sào trúc, đẩy một tấm bè xuôi dòng sông, tìm về nơi Thiên Trụ Thụ từng đứng sừng sững.
Nơi này giờ đã biến thành đầm lầy. Nơi các rễ nhánh của Thiên Trụ Thụ từng đâm tới giờ trở thành những kênh ngòi mương máng ngập đầy nước bùn, hôi tanh lợm giọng.
Na Na dựng bè trúc, ẩn cư tại chốn đầm lầy.
Về sau, nơi này được gọi là đầm Hắc Thủy, cũng có tên là Đình Chiến Trạch.
Mà nàng cũng được gọi bằng cái tên mới là Huyền Thanh nương nương, cái tên thân mật “Na Na” cũng hoàn toàn bị bụi mờ của thanh sử che phủ, không còn ai biết đến nữa.
Huyền Thanh nương nương nuốt nước bọt.
Thực ra, tên cùa bà ta là Cố A Na.
Người duy nhất gọi Huyền Thanh nương nương là “Na Na” chỉ có một thanh niên năm xưa từng cứu mạng bà, thế tôn.
Cũng là đại ác ma gây ra Phản Thiên Chi Chiến trong mắt thế nhân.
Danh Sách Chương: