Chẳng những Nguyễn Đông Thanh, mà hai người Hồng Đô, Mặc Sênh cùng con mèo Cải Thảo cũng bị Lâm Thanh Tùng lấy cớ “đề phòng vạn nhất, giám sát một thể” tống vào trong ngục.
Các nơi lại dâng được sáu bảy món, Dực hoàng đê nói là đã lưng lửng bụng, muốn đi dạo trong vườn thượng uyển, để hội Mỹ Thực tiến vua tạm dừng. Bá quan văn võ đã quen với cái kiểu sáng nắng chiều mưa, giữa trưa nồm ẩm này của hoàng đế bệ hạ, nên không ai tỏ vẻ lạ lẫm gì.
Lâm Thanh Tùng bấy giờ khoanh tay, nhắm mắt, nhìn như đang dưỡng thần.
Trong vườn thượng uyển...
Lê Dực đưa chén trà lên nhấp một ngụm, nói:
“Quan khanh gia, có phải tên Tế Tửu đang dùng thần thông liên lạc với vây cánh Nho môn trong cung hay không?”
“Thưa phải. Bệ hạ có gì chỉ bảo?”
Lão thái giám ban nãy đối chất với Võ Hoàng Lý Huyền Thiên cúi đầu, hỏi.
“Quan khanh gia thấy nếu quả nhân ‘trẻ tuổi vô tri’, vì mừng sinh thần của chính mình mà triệt bớt nhân mã canh phòng thiên lao, ban thưởng rượu thịt thì thế nào? ‘Bích Mặc tiên sinh’ hẳn là sẽ không chấp một tên hôn quân chứ?”
“Kế này rất hay. Đúng như bệ hạ nói, có những chuyện phải là hôn quân mới làm được. Vi thần thụ giáo.”
Lão thái giám cười, đầu cúi.
Lê Dực bĩu môi, nói:
“Không hổ là Vạn Nhân Đồ Quan lão nguyên soái, tàn nhẫn cay độc lắm.”
“Bệ hạ, tai vách mạch rừng, chú ý lời ăn tiếng nói. Nếu như thân phận của vi thần bại lộ, e rằng Đế Mộ không vui.”
Lão thái giám vẫn nói bằng cái giọng ưỡn ẹo, ỏn à ỏn ẻn, nhưng nội dung lại sặc mùi đao kiếm. Vị này không phải ai khác, chính là lão nguyên soái nước Thục hai trăm năm trước oai chấn sáu nước – Bình quận công Quan Vân Phi.Đại đao, bạch mã, ô bào.
Xung sát trăm quân vô địch thủ.
Cả đời chinh chiến, thắng tám trăm trận, đối đầu với chư tướng năm nước bằng cái thế chẳng khác nào voi dẫm lợn. Một trận đánh vào kinh đô nước Tề, Quan Vân Phi chém năm vạn dân chúng, biến Tây An thành một tòa thành chết.
Từ đó mà còn có tên Vạn Nhân Đồ.
Về sau, tuổi già sức yếu, giao chiến với Nghiêm Hàn đến trận thứ hai mươi bảy thì kiệt sức, không cam tâm mà chết. Một trận Vân Hàn chi chiến này khiến vô vàn tướng soái các nước thấy tiếc hận, tự hỏi nếu như là lúc Quan lão tướng quân còn tuổi tráng niên thì Sát Thần Nghiêm Hàn có thành truyền thuyết hay không.
Hiện tại là một trong bốn nguyên soái của Đế Mộ.
Người đời có nằm mơ cũng không ngờ vị Quan lão tướng ngày nào hiện tại chính đang ở trong cung cấm Đại Việt, sử dụng thân phận thái giám ở lại bên cạnh Lê Dực.
Dực hoàng đế lắc đầu, nói:
“Được rồi, là quả nhân sai quấy. Khanh gia mau cho người làm việc đi. Đúng... chuẩn bị sẵn nhân thủ. Có lẽ hôm nay bầu trời Quốc Tử Giám sẽ có sao đổi ngôi.”
Quan Vân Phi gật đầu, lui xuống.
Mới đầu, lão cũng không coi vị Dực hoàng đế này vào đâu, chỉ nghĩ người này hẳn là dựa vào võ lực của Lý Huyền Thiên trấn áp, ngoan ngoãn làm một ông vua bù nhìn nên mới có thể ngồi an vị trên ngôi hoàng đế mà thôi. Thế nhưng... không cần bao lâu, Lê Dực đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của lão.
oOoBấy giờ, trong cung, một nhóm người mình mặc Nho bào chính đang lặng lẽ xuyên qua từng tòa kiến trúc Tứ Hợp, thẳng hướng đại lao.
Dẫn đầu là một vị văn nhân râu tóc bạc trắng, tay cầm la bàn. Lão chân bước, mắt nhìn la bàn, thi thoảng lại nhìn vào đồng hồ nước đặt ở tiểu đình giữa viện.
Người này không phải ai khác, chính là Tư Nghiệp hiện nhiệm của Quốc Tử Giám – Vân Thiên Hà.
Người này Nho, Đạo song tu, dùng ba năm viết ra một cuốn Địa Chí Thông Lục, tổng hợp địa thế phong thổ các vùng, từ đó được triều đình khen thưởng, thụ chức Tư Nghiệp. Vân Thiên Hà chuyên tu hành xem thế đất, nhìn địa mạch, phán phong thủy. Đối với trận pháp các loại, lão cũng cực kỳ tinh thông. Lần hành động này, nếu không có lão dẫn đường, nhân mã Quốc Tử giám tuyệt đối không dám thử phá Tứ Hợp Liên Hoàn trận của hoàng cung.
Cái gọi là Tứ Hợp Liên Hoàn đương nhiên cũng chẳng đơn giản chỉ là nhiều tòa Tứ Hợp viện đặt cạnh nhau.
Thực chất, nhà cửa trong cung ngoại trừ những nơi như Điện Kim Loan, Thiên Lao, cung tẩm ra thì các loại kiến trúc khác đa phần đều xây theo lối “Bèo Không Rễ”, tức là nhà nổi trên mặt nước. Cứ một canh giờ, đồng hồ nước ở trung tâm khu vườn chảy hết, bốn mặt của Tứ Hợp lại mượn sức nước luân chuyển hoán đổi một lần.
Lại thêm bẫy truyền tống rải rác khắp nơi, mới có chuyện không có người trong cung dẫn lối chắc chắn sẽ lạc đến chết.
Thành thử, ban nãy mấy người Nguyễn Đông Thanh được cung nữ dẫn vào cung mới không thấy một bóng cấm quân nào tuần tra. Đơn giản là không cần thiết.
Lực lượng cấm quân tập trung bảo vệ điện Kim Loan, tẩm cung của các quý nhân, và thiên lao là đủ.
Về phần tại sao thiên lao lại ở trung hoàng cung thì có nguyên nhân khác.
Vân Thiên Hà nhận lệnh của Lâm Thanh Tùng rồi, bắt đầu thẳng hướng thiên lao.
Mục tiêu chỉ có một: ám sát Bích Mặc tiên sinh.
Lâm Thanh Tùng mấy ngày trước nhận được lệnh của Văn Cung, nói các đại thư viện đề thư yêu cầu thăm dò thực hư của một người: Bích Mặc tiên sinh Nguyễn Đông Thanh.
Trên thư nói:
“Người này tài hoa kinh tuyệt thiên hạ, song lại nhất mực dùng đủ các loại bút danh, đem danh thi đại tác quẳng gánh không nhận, vứt sạch giáo hóa chi lực xuống sông xuống bể, hành vi thực là phát rồ.
Nay truyền để cho Tế Tửu Lâm Thanh Tùng, Tư Nghiệp Vân Thiên Hà thăm dò thực hư. Nếu y là cường giả tu Nho đạo thì có thể thử mời chào một phen. Nhược bằng y không phải văn tu, hơn nữa tự nhận mình là phàm nhân...
Vậy thì giết!”
Vân Thiên Hà đọc xong bức mật hàm cũng cảm thấy cái tên Bích Mặc tiên sinh này quả thực là bại gia, là phá của, là con heo ăn tiền.
Người tu văn bình thường không phải cứ đọc đại thuyết là có thể phá cảnh đề thăng. Đến khi tu vi vào đệ tam cảnh, thì có đọc sách rã họng cũng chỉ tăng được lượng văn khí trong người, hơn nữa không có cảnh giới tương ứng trấn áp, nháy mắt là tiêu tán. Tuy sách sử có thể phụ trợ việc trấn áp cảnh giới, giúp văn tu lợi dụng được nhiều văn khí hơn người cùng cảnh, thế nhưng về mặt đột phá không có tác dụng gì.Đến bước này, văn tu muốn tiến thêm một bước, không thể thiếu cái gọi là giáo hóa chi lực.
Nói trắng ra là đi dạy người đọc sách viết chữ, hiểu đạo thánh hiền. Cứ dắt được một người vào Nho đạo, hoặc tạo nên danh tác truyền thế thì sẽ được đại đạo trả cho một tia giáo hóa chi lực. Cũng từ đó, từ đệ tam cảnh đổ đi, văn tu được gọi là Phu Tử cảnh, ám chỉ đến nước này bắt đầu phải đi dạy người khác, không chỉ thụ động học tập nữa.
Bích Mặc tiên sinh thì tốt rồi, thở ra toàn là tuyệt cú, thế nhưng vứt hết cho kẻ khác không chịu nhận.
Vân Thiên Hà tuy có phản đối cái kiểu tiêu pha phá sản của y, thì cũng thực tình nghĩ không ra một người bình thường, làm được mấy vần thơ hay mà thôi, tại sao Văn Cung lại có phản ứng quá mức như thế.
Song... lão cũng chẳng hỏi nhiều.
Quyền lợi và địa vị hiện tại Văn Cung cho lão không phải để lão thắc mắc hỏi han, mà là để làm việc.
Mà ban nãy, Vân Thiên Hà đã nhận được ám hiệu của Lâm Thanh Tùng, cũng nghe được truyền âm rằng Bích Mặc tiên sinh đã bị tống vào đại lao sáu canh giờ.
Muốn giết chết hắn... bây giờ là thời điểm tốt nhất.
oOoTrong ngục...
Bích Mặc tiên sinh, Hồng Đô và Trương Mặc Sênh mỗi người được đưa vào một phòng giam khác nhau. Chỉ thấy phòng giam dùng song cửa bằng sắt đen, rơm rạ trải đất, trong không khí sặc một mùi ẩm thấp mốc meo.
Trước khi vào thiên lao, cả Trương thiếu trang chủ và Hồng Đô đều phải đeo một cái còng tay, dường như có công hiệu áp chế tu vi, khiến người ta không cách nào điều động được chân khí. Đám cai ngục nhìn Nguyễn Đông Thanh, rồi lại nhìn nhau, quả thực không hiểu phải xử trí cái người này ra sao, mới hỏi tên thái giám dẫn đường.
Gã mới rỉ tai nói nhỏ:
“Người này ấy hả, đang bị tình nghi hành thích hoàng thượng. Hơn nữa... còn có khúc mắc gì đó với Lâm Tế Tửu Lâm đại nhân thì phải.”
Nói đến đây, gã thái giám lại đưa một bàn tay lia ngang cổ, hàm ý là để hai tên cai ngục “chiếu cố” Nguyễn Đông Thanh.
Hai tên cai ngục gật đầu, hàm ý “đã hiểu”, nói:
“Đa tạ công công, bọn ta biết phải làm gì rồi.”
Tế Tửu trong triều tuy quyền thế không bằng mấy người Võ Hoàng, tam công, thượng thư, thế nhưng Đại Việt hiện tại Nho đạo phát triển, phần lớn quan lại làm việc trong cung đều từng đến Quốc Tử Giám học tập. Lại thêm Nho đạo nhấn mạnh “nhất tự vi sư”, “tôn sư trọng đạo”, thành thử ngấm ngầm, quyền lên tiếng của Nho môn trong triều thực không phải nhỏ. Trên từ thượng thư, dưới đến cai ngục, không đâu mà không có người từng có “nghĩa sư đồ” với Tế Tửu.
Thế là, cả hai không đeo gông cho y làm gì, mà cho vào căn phòng sâu nhất trong ngục, cũng là chỗ chuyên để nhốt tử tù đặc biệt nguy hiểm mà chưa chém ngay được.
Thế nhưng...
Nguyễn Đông Thanh vẫn chưa hề biết mình bị ném vào cùng chỗ với trọng phạm của triều đình, hồn nhiên lơ ngơ bước vào trong phòng giam. Chỉ thấy ngồi la liệt trên mặt đất là bốn năm người gì đó, có nam có nữ, râu tóc lòa xòa rũ rượi, móng tay móng chân dài ngoằng. Nhác thấy có người tiến vào, cả đám bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Ma mới?”
“Lại còn là người phàm?”
“Chuyện này sao có thể?”
Mấy tên tử tù trọng phạm thấy người tiến vào thế mà là một kẻ phàm nhân không hề có tu vi, không khỏi kinh ngạc nhổm hết cả dậy.
Bọn họ có ai mà không phải là nhân vật phong vân chọc trời khuấy nước, tung hoành một phương? Ở trong ngục, căn phòng này cũng đại diện cho địa vị và chiến công hiển hách.
Bây giờ thế mà có một kẻ phàm phu tiến vào, há lại không khiến mấy tay ngông cuồng này tò mò cho được?Đúng! Còn có một con mèo béo ị.
Nguyễn Đông Thanh chọn một chỗ trong góc, ôm con mèo ngồi xuống, nói:
“Chư vị yên tâm, tại hạ chỉ ở đây nửa ngày thôi, sẽ không làm phiền đến các vị đâu.”
Bích Mặc tiên sinh vốn chỉ định khiêm tốn, nói mình sẽ không dây dưa vào chuyện trong ngục. Nào ngờ hắn vừa nói xong, cả đám tội phạm giống như được đút cho một liều thuốc phiện, tên nào tên nấy cười phá lên.
Bọn chúng bị giam trong này, tất nhiên là không biết vụ cá cược bên ngoài.
Mà “người trong cuộc” của chúng ta thì lại hoàn toàn không nhận ra hai tên cai ngục giở trò, chỉ cho là mình vào ngục nửa ngày, ắt hẳn là được vào chỗ “tạm giam” mà thôi.
Thành thử...
Nguyễn Đông Thanh thì không cho rằng mình nói câu gì quá đặc biệt.
Mấy tay tù phạm lại hiểu thành thằng cha người phàm này hùng hồn tuyên bố chỉ cần nửa ngày là phá được thiên lao, thoát thân ra ngoài. Tiếng cười ban nãy có khinh thường, có hứng thú, cũng có chê cười.
Danh Sách Chương: