Long Thanh Y bấy giờ đang tĩnh tọa trước một quả cầu thủy tinh, bên trong có thể loáng thoáng thấy được mấy bóng người đang cãi nhau ỏm tỏi.
Không nói cũng biết, nàng ta vừa sử dụng quả cầu thủy tinh để truyền tin về trong tộc. Lúc này, nguyên một đám cao tầng Long tộc chia năm xẻ bảy, chín người mười ý.
Phe Phản Tổ không nuốt trôi được cục tức này, muốn dâng nước đánh ải Quan Lâm. Không thiếu người nói:
“Cái tên Bích Mặc tiên sinh này thế mà lại ra tay với hậu sinh, xem ra nhân phẩm cũng chẳng ra cái gì.”
“Lừa người lấy tiếng mà thôi, còn giả trang phàm nhân, cho là thanh cao lắm chắc?”
“Chuyện này đối với giới tu hành mà nói là vi phạm đạo nghĩa, nhất định phải để hắn đến tạ lỗi, cho chúng ta một câu trả lời.”
Phe Cấp Tiến – xưa nay chủ trương người tài thì dùng không đặt nặng vấn đề huyết mạch, trước giờ vẫn là phái đối lập với phe Phản Tổ – lập tức nhân cơ hội này chọc cho một dao:
“Có giỏi thì các người đến gặp Lý Huyền Thiên, đến Lão Thụ cổ viện mà đòi câu trả lời, bắt người ta xin lỗi. Các ngươi dám sao? Không dám thì mau im mồm.”
“Phản Tổ ấy à, ta thấy giống phản tộc hơn.”
Mấy lão già phe Phản Tổ nghe xong, mặt người nào người nấy tím tái như quả cà ung. Bọn hắn cũng không chịu thua, lập tức buộc tội phe Cấp Tiến phản tộc, nâng sĩ khí kẻ khác mà hạ sĩ khí phe mình.
Phe Cấp Tiến đương nhiên không chịu thua, trái lại bảo phái Phản Tổ mới là cái loại sâu mọt, muốn mượn tay Lý Huyền Thiên và Bích Mặc tiên sinh để trừ khử đối lập, bằng không há lại đưa ra cái ý kiến khiến Long tộc thụ thương nguyên khí như thế?
Hai bên không ai chịu ai, chửi nhau đã hơn nửa canh giờ.
Cuối cùng...
Tộc trưởng Long tộc – Long Vương Long Bá Thiên hắng giọng một cái, hai phe Cấp Tiến, Phản Tổ mới chịu ngưng tranh cãi. Hắn nhìn về phía Long Thanh Y, hỏi:
“Quân sư thấy sao?”
Long Thanh Y đáp:
“Tộc trưởng, xin thứ cho Thanh Y nói thẳng, vị Bích Mặc tiên sinh này chỉ sợ là còn đáng sợ hơn trong tình báo. Long tộc ta chẳng thà đắc tội Lý Huyền Thiên, cũng tuyệt nhiên không thể trở thành kẻ địch của y được.”
“Sao lại nói như vậy?”
Long Bá Thiên cau mày, hỏi.
Long Thanh Y nói:
“Bẩm tộc trưởng, đầu đuôi sự tình là thế này. Hôm qua thuộc hạ nghĩ hai vị thiếu gia tuy là huyết mạch thuần chính, kỳ tài trong tộc, song chính đang tuổi thiếu niên ngông cuồng, khó tránh khỏi hãy còn trẻ người non dạ, Thành thử, thuộc hạ chỉ sợ hai vị thiếu chủ tiếp xúc với Bích Mặc tiên sinh sẽ lỡ lời, nên cố tình để họ ra ngoài dạo chơi một phen...”
“Hừ! Nhà ngươi rõ ràng là muốn tranh cướp công lao, nên mới để Tiêu nhi, Diệp nhi ra ngoài.”
Giọng một bà già cất lên, cắt ngang lời kể của Long Thanh Y.
Bấy giờ, lại có người lên tiếng, lần này là thành viên của phe Cấp Tiến:
“Lão yêu bà, trong tộc có ai mà không biết Long Diệp, Long Tiêu xưa nay được các ngươi nuông chiều sinh hư, hống hách đã quen, ngu xuẩn tự đại?”
“Nói cái gì?”
“Đủ rồi!”
Long Bá Thiên đập mạnh bàn tay nghe rầm một cái, lập tức cả phe Cấp Tiến và phái Phản Tổ đều không có ai dám lên tiếng nữa. Sau khi thấy hai phe này không còn cãi nhau, lão mới hít sâu một hơi, giọng nói dịu hẳn, nói:
“Xin mời quân sư kể tiếp.”
Long Thanh Y nói:
“Thuộc hạ y kế hành sự, mắt thấy đã làm Bích Mặc tiên sinh cảm thấy nợ tộc ta một ân tình, thì bỗng nhiên hai vị thiếu gia quay về, hơn nữa giống như ăn phải quả đắng của người khác, thần tình giận dữ lắm, luôn mồm đòi phải phá hủy ải Quan Lâm. Bấy giờ... Bích Mặc tiên sinh thoạt nhìn không khác gì phàm nhân, lập tức khiến hai vị thiếu gia chú ý, muốn hạ nhục một phen.”
Nàng ngừng lại một chốc, đưa chén trà lên nhấp một ngụm. Kỳ thực, Long Thanh Y không hề khát. Nàng ta chỉ lấy cớ uống nước để sắp xếp ngôn ngữ cẩn thận, rồi mới tiếp:
“Tiểu nữ cũng đã cố ngăn hai vị thiếu gia lên tiếng, tránh khiến hiểu nhầm sâu càng thêm sâu. Thuộc hạ cho rằng trước khi lên đường, các trưởng lão hẳn đã phổ biến cho hai vị thiếu gia kỹ càng về đặc điểm của Bích Mặc tiên sinh rồi. Nào ngờ hai người này chẳng rõ vì nguyên cớ gì lại ra tay hạ sát chiêu, động thủ với Bích Mặc tiên sinh. Trên người tiên sinh có bảo vật của Võ Hoàng lưu lại, bấy giờ chủ động hộ chủ, đánh trọng thương cả hai vị thiếu gia.”
“Chuyện này... chẳng nhẽ không phải trùng hợp?
Long Bá Thiên hỏi dò.
Long Thanh Y lắc đầu:
“Ngay lúc đó tiểu nữ cũng cho rằng hẳn là trời không giúp Long tộc, nên mới để xảy ra cơ sự này. Thế nhưng, ra ngoài điều tra mới biết, người có xích mích với hai vị thiếu gia, khiến hai người nổi giận đùng đùng bỏ về sớm không phải ai khác, chính là đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh.
“Long Vương đại nhân từng giao thủ với Võ Hoàng, dám hỏi Lý Huyền Thiên có thể làm được như Bích Mặc tiên sinh hay chăng?”
Long Bá Thiên lắc đầu, nói:
“Không thể. Cho dù là Võ Hoàng cũng không thể nào hiểu thấu được tiền căn hậu quả như thế. Trừ phi vượt ra khỏi Vụ Hải, đạt tới cảnh giới đệ thập cảnh trước Hộ Thiên chi chiến thì mới có thể tham thấu nhân quả trường hà.”
Bấy giờ, trong tộc vô luận là phái Cấp Tiến hay phe Phản Tổ đều có người lên tiếng:
“Liệu có phải chỉ là trùng hợp không?”
“Đúng thế. Kể từ sau Hộ Thiên chi chiến, vạn đạo sụp đổ, thập cảnh vô tung, không thể nào còn có người chứng quả đạo tổ được.”
“...”
Long Bá Thiên đưa một bàn tay lên, nói:
“Có thể vào ở Lão Thụ cổ viện, há lại có thể là nhân vật tầm thường? Đối với người như thế mà nói không có ngẫu nhiên, chỉ có hiển nhiên. Xem ra vị Bích Mặc tiên sinh này rất có thể là một lão quái vật thập cảnh sống từ trước Hộ Thiên chi chiến, gần đây mới tỉnh lại.”
Cả hai phe Cấp Tiến và Phản Tổ đều không ai phản bác. Long Thanh Y cũng im lặng, chờ nghe ý kiến của vị tộc trưởng này.
Không thể không nói...
Uy vọng của Long Bá Thiên trong tộc cực kỳ cao.
Thậm chí, theo Long Thanh Y thấy, y có lẽ là người duy nhất có thể điều hòa được mâu thuẫn của phái Cấp Tiến và phe Phản Tổ. Bảo tọa Long Vương nếu không phải do y ngồi, chắc chắn Long tộc sẽ rơi vào nội chiến triền miên.
Y là con rồng có huyết mạch thuần tịnh nhất, thành thử phái Phản Tổ không thể không nghe. Thế nhưng, Long Bá Thiên lại có tư tưởng thiên hướng về phái Cấp Tiến, bằng không Long Thanh Y cũng chẳng thể nào được làm quân sư của tộc.
Thế nên...
Lúc này, cao tầng cả Long tộc đều im lặng chờ quyết định của Long Bá Thiên.
Từ nay về sau sẽ hành xử ra sao với Bích Mặc tiên sinh phụ thuộc hoàn toàn vào lời nói bây giờ của Long Vương.
oOoSau khi quay lại, Nguyễn Đông Thanh bảo Hồng Đô đến chỗ Long Thanh Y đưa “thi hài” của hầu gia Long tộc về lại cho người ta. Lý Thanh Vân nằm lâu cuồng chân, cũng nằng nặc đòi đi theo.
Vốn Bích Mặc tiên sinh của chúng ta không muốn thằng nhóc ra ngoài cho lắm, chỉ sợ lại sinh chuyện thị phi, thế nhưng Hồng Đô và Thanh Vân đi thoáng một cái là về ngay, một đường bình an vô sự, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Lại chờ thêm ít lâu, lúc trời chuyển về chiều tối thì Trương Mặc Sênh, Đỗ Thải Hà, Tạ Thiên Hoa cũng quay lại chỗ xe bò.
Tiểu Thực Thần cười hớn hở, mắt sáng rỡ, thỏa mãn xoa bụng, nói:
“Sư tỷ, ngon thật đấy. Không ngờ tiểu tử này sống mười mấy năm ở đời mà chưa được nếm thịt ếch, quả thực là lãng phí tuổi thanh xuân mà.”
“Yên tâm. Sau này có dịp cho cậu ăn bù thoải mái.”Đỗ Thải Hà cười cười, vỗ vai cậu chàng.
Tạ Thiên Hoa cũng gật đầu hưởng ứng, lại vòng tay ôm eo cô sư muội, nói:
“Đỗ sư muội ăn cũng đâu có ít? Này, sao chỗ này của em chứa được nhiều thế? Có bí quyết gì không?
Nguyễn Đông Thanh hắng giọng một cái, câu chuyện tán dóc của ba người mới tạm chấm dứt.
Bấy giờ, nhân mã đã tập hợp đầy đủ, Nguyễn Đông Thanh bèn đánh xe ra khỏi thành, thẳng hướng về phía Lão Thụ cổ viện.
Gã sắp xếp cho Trương Mặc Sênh tạm trú cùng một căn phòng với Lý Thanh Vân, hẹn cậu Tiểu Thực Thần sáng sớm mai bắt đầu bàn bạc chuyện nấu nướng cho hội Mỹ Thực Tiến Vua sắp tới, sau đó lê tấm thân mệt mỏi lên núi.
Dưới ánh trăng, Lão Thụ cổ viện hiện lên trong tầm mắt.
Nguyễn Đông Thanh vươn vai, đẩy cánh cửa gỗ, bước vào trong sân. Đứng trong vườn nhỏ, lưng tựa vào thành giếng cổ, gã bất giác cảm thấy giống như vừa trở về nhà sau một chuyến công tác dài vậy.
“Về rồi à?”
Cửa căn phòng phía tây mở ra, Hồng Vân lười biếng bước ra ngoài, trên tay vẫn cầm một bình rượu nho nhỏ. Đôi gò má nàng ta hơi ửng hồng, đôi mắt to tròn giống như long lanh như ngậm sương sớm.
Nói trắng ra là ngà ngà say rồi.
Nguyễn Đông Thanh hắng giọng, nói:
“Đã về rồi đây.”
“Về là tốt. Đúng rồi... Mấy hôm nay tôi tưới rau, nhưng sau chúng bắt đầu chết héo cả rồi?”
Cô nàng nói chưa hết câu, thì đã nấc lên một cái, loạng choạng đứng không vững phải tựa vào bức tường sau lưng.
“Con ma men này! Cô đừng nói với tôi cô lấy rượu tưới rau đấy nhé!!!”
Vốn là, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta thấy Hồng Vân tối mờ tối mịt còn ra khỏi phòng chào hỏi, mừng hắn trở về, trong lòng hơi hơi cảm động. Thế nhưng... câu nói tiếp theo của cô sâu rượu hàng xóm giống như dội cho hắn một gáo nước lạnh.
Hồng Vân cười, đáp:
“Hấc. Nhầm một chút. Tôi tưởng như vậy... rau luộc lên càng ngon chứ sao?
“Tôi... cô... ài...”
Nguyễn Đông Thanh thở dài.
Gã còn nhớ cái thời cách đây không xa lắm, trước khi đám Thanh Vân đến, cô hàng xóm vẫn còn chưa trở thành con ma men từ đầu đến đuôi thế này.
Lại nghĩ đám đồ đệ thế mà còn mua rượu tặng cho cô nàng, Nguyễn Đông Thanh không khỏi lau mồ hôi.
Bấy giờ, cảm giác của hắn có thể gói gọn bằng đúng bốn chữ “quan ngại sâu sắc”.8/3 này sẽ đăng tổng cộng 11 chương, coi như quà của nhóm tác cho các độc giả nữ và bơm máu, cổ vũ tinh thần cho các bạn đọc là đấng mày râu đi mua quà cho các chị các mẹ!
Danh Sách Chương: