“Thần thụ của ta???”
Tôn Bạo Quảng ngã cắm đầu, tư thế quả thực không khác nào bói cá bắt mồi. Thế nhưng lúc này hắn nào còn tâm trạng gì mà để ý đến bộ dáng chật vật của bản thân?
Tôn Bạo Quảng thử cảm nhận, phát hiện cái cây Bạo Trúc hắn gọi ra đã hoàn toàn biến mất.
“AAA!”
Tôn Bạo Quảng gào lên một tiếng, không còn nhịn nổi nữa, hóa lại thành bản thể Bát Tí Yêu Hầu. Mắt hắn long lên sòng sọc, miệng lộ ra hai hàm răng nanh sắc lẻm, quát:
“Con tiện nhân này, hôm nay bản thiếu không xé xác moi ruột ngươi ra ăn thì ta không phải họ Tôn!!!”
Ngọc Lương đứng cạnh xem cũng bị hù dọa một phen.
Nếu là lúc bình thường, ba người bọn chúng ắt hẳn sẽ mượn cơ hội này thăm dò lẫn nhau, nếu đối phương gặp chuyện thậm chí còn cười trên sự đau khổ của kẻ khác. Thế nhưng hiện giờ chính bản thân nàng ta cũng chẳng có tâm trạng đâu mà bỏ đá xuống giếng, chó cắn áo rách.
Phải biết...
Bạo Trúc không phải một loại bảo vật, mà thực sự là một giống cây ở Lục Trúc Hải. Rừng Bạo Trúc nằm ở phía tây bắc biển trúc, hạt, măng và “quả trúc” đều có thể phát nổ. Các loài khác không tài nào sống ở đó được, duy chỉ có tộc Bát Tí Yêu Hầu là biết chọn hạt, chọn măng thế nào ăn mới không nổ. Mà những loài ăn thịt cũng không dám tiến vào rừng, e sợ đạp phải măng nổ mà toi mạng. Bát Tí Yêu Hầu từ đó được yên thân, không ngừng tu hành, dần dần trở thành một tộc lớn trong biển trúc.
Mà cây trúc Tôn Bạo Quảng gọi ra cũng chẳng phải pháp bảo hay thần thông bình thường.
Kể từ khi chưa mở linh trí, tộc Bát Tí Yêu Hầu đã sống cộng sinh cùng Bạo Trúc. Thường trước khi đám khỉ con thành niên, cường giả trong tộc sẽ thay con non chọn một hạt giống Bạo Trúc, rồi gieo vào đan điền cho cộng sinh cùng chúng.Đám khỉ con tu hành, chân khí uẩn dưỡng hạt giống trong đan điền, theo tu vi tăng tiến mà cũng càng lúc càng lợi hại.
Thành thử, cây Bạo Trúc này đối với Tôn Bạo Quảng mà nói gần giống với chiến sủng của ngự thú sư.
Bình thường, muốn đánh tan cây Bạo Trúc của tộc Bát Tí Yêu Hầu đã khó, khiến bọn họ hoàn toàn không còn cảm ứng được cây trúc bản mệnh của mình nữa lại càng là chuyện khó hơn lên trời. Nhất là Bạo Trúc do yêu hầu ngũ cảnh uẩn dưỡng, lúc này đã hoàn toàn biến thành chân khí, không có thực thể, không chịu công kích. Đừng nói là Ngọc Lương và Hùng Đại Phong, cho dù Mộ Dung Từ đích thân ra tay cũng chẳng làm gì được cây Bạo Trúc của Tôn Bạo Quảng.
Thành thử, hắn mới dám ngông nghênh trưng cái cây giữa võ đài.
Thế nhưng, chỉ một đạo phù văn của thiếu nữ tu vi tứ cảnh kia đánh tới, cây Bạo Trúc hư hư ảo ảo cực kỳ khó dây trong mắt Ngọc Lương đã bị giải quyết.
Nàng ta hít sâu một hơi, bắt đầu sinh lòng thoái ý.
Ngọc Lương không ngờ lần này chủ lực không phải Tạ Thiên Hoa của tộc Thanh Tước, lại cũng không phải tên thiếu niên phàm nhân cực kỳ quỷ dị tên Lý Thanh Vân kia.
Mà là người chả có mấy danh tiếng, cơ hồ không có chút cảm giác tồn tại nào – Đỗ Thải Hà.
Tôn Bạo Quảng rút ra một cây gậy trúc, hú lên một tiếng inh tai, sau đó vung mạnh về phía Đỗ Thải Hà.
Ngọc Lương thấy thế, cũng lập tức thi triển thân pháp xấn về phía thiếu nữ.
Cả hai tuy là bất ngờ vì oai lực của “Nhất Tự Phù Văn” kia, thế nhưng cũng không cho là Đỗ Thải Hà có thể lần nữa sử dụng thứ phù văn ấy trong thời gian ngắn.
Thành thử, cả hai muốn nhân lúc này, giải quyết cô nàng.
Lý Thanh Vân thấy thế, cười:
“Sư muội, đưa côn cho ta, để ta tiếp hai tên này một trận!”Đỗ Thải Hà lúc này quả thực chân khí tiêu hao quá độ, đã lâm vào trạng thái thoát lực. Cô nàng không thể ngờ được phù văn “số học” mà Nguyễn Đông Thanh “dạy” mình lại hao tổn chân khí đến thế, hoàn toàn khác hẳn với lúc luyện tập của Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa. Nếu không phải cô nàng cẩn thận, dành thời gian bày trận pháp bổ trợ thì hiện tại có lẽ cô nàng đã bất tỉnh vì kiệt sức rồi.
Thành thử, nghe ông sư huynh nói xong, cô nàng bèn lấy trong nhẫn chứa đồ ra một cây gậy gỗ, ném cho Lý Thanh Vân. Còn bản thân Đỗ Thải Hà thì tranh thủ lúc này, ngồi xuống xếp bằng, nhanh chóng khôi phục chân khí.
Lý Thanh Vân chuyển cây mộc bổng trong tay mấy vòng, yêu thích không nỡ buông tay.
Lần trước, ngay sau cái hôm Lý Trầm Châu đánh Huyền Thanh nương nương, anh chàng đã nhờ hai người Vương, Lý giúp cho một tay. Lý Trầm Châu vào Lão Thụ cổ viện, xin Hồng Vân tiên tử bẻ một nhành nhỏ của cái cây cổ thụ mọc bên giếng nước. Vương Tiểu Thạch thì lấy quái kiếm Hoán Lưu đẽo gọt, phơi khô, cuối cùng mới tạo thành cây gậy gỗ này.
Lý Thanh Vân tay nắm gậy gỗ, nghênh đón thế công của Tôn Bạo Quảng. Tên này lúc này đang tức điên người vì cây Bạo Trúc bị Đỗ Thải Hà tiêu diệt, nay thấy đối thủ thì cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, vừa vung gậy vừa quát lên một tiếng:
“Mau tránh ra!”
Lý Thanh Vân đương nhiên không để lời đe dọa của đối phương vào tai. Nếu chỉ luận chiêu số cận thân, cậu chàng không tin Tôn Bạo Quảng có môn bổng pháp nào cao thâm hơn cả Đả Cẩu Bổng.
Vốn là, lúc giao thủ với Lý Thanh Minh, cậu chàng đã biết môn công phu này cực kỳ lợi hại, bằng không cũng không thể sánh ngang với Hàng Long Thập Bát Chưởng, trở thành tuyệt học trấn bang của Cái Bang. Thế nhưng, hồi Võ Bảng hội, Lý Thanh Vân mới đọc Xạ Điêu Anh Hùng truyện, Hoàng Dung lại quá thông minh, Hồng Thất Công dạy vắn tắt cũng có thể nắm được tinh yếu, thành thử ba mươi sáu đường Đả Cẩu Bổng tuy Thanh Vân có thể dùng được, song cũng còn nhiều chỗ chưa được thông suốt.Đến Thần Điêu Hiệp Lữ, Hoàng Dung truyền lại cho Lỗ Hữu Cước, dạy cực kỳ tỉ mỉ cẩn thận. Lý Thanh Vân cũng nhờ đó mà dung hội quán thông được cả ba mươi sáu lộ Đả Cẩu Bổng, biến hóa càng thêm khó lường, chiêu số càng thêm hiểm hóc. Thành thử, hai bên vừa qua một chiêu, gậy gỗ của Lý Thanh Vân đã móc trúng được khoeo tay cầm gậy của Tôn Bạo Quảng.
“A!”
Tôn Bạo Quảng chỉ thấy cây gậy gỗ kia giống như một con rắn, có thể bò lách qua khoeo tay khoeo chân của y. Cho dù y có đến tám cánh tay, lúc này cũng bị ngọn bổng của Lý Thanh Vân khóa chặt. Hơn nữa cây gậy không biết làm từ gỗ cây gì, mà đòn nào đòn nấy đánh lên người đều khiến Tôn Bạo Quảng cảm thấy ê ẩm đánh sâu vào tận linh hồn, da thịt đau nhức ê ẩm như có dằm gỗ đâm trong thớ cơ.
Chợt...
Rắc!!!
Tôn Bạo Quảng vừa phân tâm, một bổng của Lý Thanh Vân không do dự chút nào lách vào giữa hai đùi của hắn, sau đó phang một phát trí mạng hướng lên trên.
Triều thiên nhất côn.
Tôn Bạo Quảng chỉ thấy trước mặt nổ bung ra không biết bao nhiêu là trăng sao đom đóm, tiếng hú the thé khò khè giống như là người khó thở. Y ngã lăn ra, người cong lại như con tôm, run lẩy bẩy không cách nào động đậy được nữa.
Trên khán đài Quan Lâm, một tiếng kinh hô theo đó mà vang lên:
“Toái Đản Cuồng Ma lại ra tay rồi!!!”
Người quan chiến nơi này phàm là đàn ông, tất cả đều không kìm nổi hít một hơi khí lạnh.
Gần đây Lý Thanh Vân cơ hồ trở thành danh nhân Quan Lâm, không có một phàm nhân hay tu hành giả cảnh giới thấp nào mà không lấy cậu chàng làm mục tiêu phấn đấu.
Có câu yêu nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau quả bồ hòn cũng méo. Danh tiếng của Lý Thanh Vân quá tốt, lại thêm lần trước thượng đài ở Tây An Lý Thanh Vân không “ra sát chiêu”, thành thử, không thiếu người quên mất ngày trước vị Lý thiếu hiệp này đã sử dụng chiêu gì để đánh bại Lâm Sấu.
Bấy giờ một đòn bổng quét ngay giữa thung lũng, không khỏi khiến người ta nhớ lại một trảo tuyệt tự khi xưa.
Ngọc Lương hít sâu một hơi, nói:
“Con người! Ngươi tàn nhẫn lắm! Bản cô nương không chơi với ngươi nữa.”
Nhìn cái tên Tôn Bạo Quảng vừa bị tước mất quyền làm phụ huynh, bây giờ chính đang nằm sùi bọt mép trên võ đài, nàng ta hoảng. Ngọc Cốt Ảnh Báo xưa nay sinh nở khó khăn, tộc nhân vốn đã ít, mà người có huyết mạch mạnh mẽ như Ngọc Lương lại càng giống như lông phượng sừng lân.
Ngọc Lương thấy....
Lần này không đánh Quan Lâm thì tương lai vẫn còn có cơ hội khác. Trái lại, nếu cô nàng không may bị Lý Thanh Vân đánh cho tuyệt tự tuyệt tôn ở đây thì chắc chắn sẽ rơi khỏi thần đàn, địa vị trong tộc tụt nhanh hơn huyết áp.Đến lúc đó thì quả thực là không biết phải khóc bằng tiếng gì.
Ngọc Lương đã nhảy xuống lôi đài không đánh, Tôn Bạo Quảng thì nằm bất tỉnh nhân sự. Hiện tại phe thú triều chỉ còn mình Hùng Đại Phong là còn đang giao thủ.
Vốn là lúc đầu, trận đấu của Hùng Đại Phong và Tạ Thiên Hoa cũng được không ít người chú ý tới.
Thế nhưng, sau khi thấy chiến thuật của vị thiên kiêu tộc Địa Chấn Man Tượng là cầm chừng và câu giờ thì người ta cũng không còn hứng thú, chuyển qua xem trận đánh có phần căng thẳng và kịch liệt hơn giữa bốn người Thanh Vân, Thải Hà với Ngọc Lương, Tôn Bạo Quảng.
Thành thử, cũng không có mấy người chú ý đến trận đấu của Tạ Thiên Hoa.
Lúc này, bỗng nhiên nghe một tiếng kêu đau đớn cất lên:
“A!!!”
Hai người Lý Thanh Vân, Đỗ Thải Hà giật mình kinh hãi nhìn sang. Chỉ thấy Tạ Thiên Hoa mình đầy máu tươi, lông cánh tan tác, ở bụng có hai lỗ thủng lớn, nội tạng cơ hồ đã sắp rớt ra ngoài. Cô nàng rơi xuống, ra hẳn ngoài lề võ đài.
“Thải Hà! Đưa kiếm!”
Lý Thanh Vân nói.
Hiện giờ, khí chất của cậu chàng đã không giống với khi mới thượng đài ban nãy. Ánh mắt Lý Thanh Vân hiện giờ đã có sát ý, cơ hồ có thể tích lại thành nước, giọng nói cũng trầm hẳn xuống, thậm chí nghe kỹ còn thấy hơi khàn khàn.Đỗ Thải Hà cũng giật mình.
Kể từ khi bái nhập môn hạ Bích Mặc tiên sinh, cô nàng chưa từng thấy ông đại sư huynh ngố tàu này của mình nổi giận đến thế.
“Không lý nào...”Đỗ Thải Hà nuốt nước bọt, lẩm bẩm.
Danh Sách Chương: