Mục lục
Lạn Kha Kì Duyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía trên tảng núi đá màu vàng xuất hiện khe hở, linh khí trong đó cũng không ngừng được tăng cường. Từng ngọn gió núi chứa đầy linh khí thổi vào miếu Sơn thần, xoay tròn quanh tảng đá màu vàng. Thổ linh của cả vùng đất liên tục hội tụ vào bên trong tảng đá, mà quan trọng hơn chính là khí tức địa mạch được cuốn theo cùng với thổ linh mà đến.

Lúc này Thạch Hữu Đạo vẫn không có bất kỳ cảm giác gì. Nhưng khi linh khí thổi vào bên trong tảng đá màu vàng càng ngày càng mạnh, ý thức của gã bắt đầu chầm chậm thức tỉnh.

Bên trong một mảng đen kịt, Thạch Hữu Đạo loáng thoáng nghe được tiếng ca ngâm xướng, như một áng văn chương khoan thai vang vọng.

Sự tối tăm trong ý thức dần dần rút đi, sắc thái cảm xúc cũng từ từ tăng lên.

"Tỉnh lại, tỉnh lại, Thạch đạo hữu, hãy tỉnh lại!"

Thanh âm của Kế Duyên truyền đến, chung quanh sáng lên một mảng ánh sáng giữa ánh trăng mờ. Màu sắc cũng đồng thời biến hóa, hiện ra những dãy núi xanh ngắt. Đây chính là cảnh sắc ý cảnh của người tu hành chính đạo, một lần nữa hóa xuất.

"Rặc rặc két. . . Rặc rặc két. . ."

Đá vụn và bụi bặm không ngừng rơi xuống, trên tảng đá màu vàng xuất hiện ánh huỳnh quang nhàn nhạt. Sau đó, ánh sáng bắt đầu mơ hồ, hoặc là nói cảm giác như tảng đá màu vàng kia dần trở nên mơ hồ, nhìn kỹ càng thấy giống hình người.

Cuối cùng, vầng sáng đã rút lui. Trên mặt đất, tảng đá đã hóa thành một tinh quái mang trên người rất nhiều mảng đá vụn - chính là Thạch Hữu Đạo.

Tên tinh quái vốn đang cuộn mình, bỗng nhúc nhích duỗi người ra. Gã mở mắt, lại một lần nữa đón lấy ánh sáng của thế giới bên ngoài.

"Thạch đạo hữu, tỉnh lại đi!"

Thanh âm của Kế Duyên lại vang lên. Những ký ức ngày trước liên tục xẹt qua trong đầu Thạch Hữu Đạo. Từ năm đó sinh ra linh trí trở thành tinh quái, đến lúc tu hành trong núi, về sau còn được cao nhân giao nhiệm vụ trông coi yêu quái, cuối cùng là thời khắc gặp nguy hiểm gần đây.

Rốt cuộc, cảnh tượng kinh khủng kia đã làm Thạch Hữu Đạo giật thót người, cảm giác choáng váng và hốt hoảng trong lòng giảm đi, lập tức khôi phục sự thanh tỉnh.

"Ta, ta không sao ư?"

Thạch Hữu Đạo đứng lên, nhìn hai tay rồi lại nhìn cả người từ trên xuống dưới. Gã sờ sờ vào đầu ngón tay ngón chân, không thấy thiếu bộ phận nào, sau đó gã còn hung hăng đánh vào người hai cái.

"Ha ha ha ha. . . Ta không sao! Ta thật sự không có việc gì! Ha ha ha ha!"

Thạch Hữu Đạo vui vẻ hoa tay múa chân rồi đứng lên. Đối với Nhân tộc, bọn họ sinh ra đã có linh hồn. Nhưng đối với Thạch Hữu Đạo, có thế trở thành một thành viên trong chúng sinh hữu tình chính là biết bao nhiêu tạo hóa, là cơ hội khó có được.

Ở bên cạnh, Kế Duyên cũng hiểu ý mà cười. Còn đám người lão Long đang ngẩn ngơ nhìn Thạch Hữu Đạo tái sinh một lần nữa; lúc này đây, bọn họ ít nhiều đều bị tâm tình kia nhiễm lấy, cũng nhao nhao vuốt râu cười rộ lên.

"Ha ha ha. . ."

"Chúc mừng Thạch đạo hữu!"

"Đúng vậy."

Bây giờ, Thạch Hữu Đạo mới hồi phục tinh thần. Nhìn thấy Kế Duyên và lão ăn mày, cùng với ba vị cao nhân lạ lẫm khác, trong lúc nhất thời gã vui đến phát khóc, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Kế Duyên, dập đầu hành đại lễ.

"Cốc... Cốc... Cốc... Cốc...."

"Đa tạ thượng tiên cứu ta, đa tạ thượng tiên cứu ta, ân tái tạo tu hành như cha mẹ, ân như cha mẹ. Tiểu thần nguyện ý đi theo thượng tiên, trọn đời nghe theo sự sai khiến của thượng tiên!"

"Cốc... Cốc... Cốc... Cốc...."

Thạch Hữu Đạo vẫn nhận ra giọng nói của Kế Duyên. Hiện tại, trong lòng gã, thậm chí là ở miền rừng núi bên ngoài ngôi miếu này vẫn còn mơ hồ vang vọng khúc đạo ca kia. Tuy thanh âm đang chậm rãi yếu dần đi nhưng đích thị là Kế tiên trưởng không thể nghi ngờ. Giờ phút này, gã kích động dập đầu liên tục, đúng là thực sự rất cảm kích, cũng bội phục sát đất khả năng của Tiên nhân.

Tuy trong miếu Sơn thần lúc này có tới năm vị cao nhân nhưng Thạch Hữu Đạo vẫn nhận ra đó chính là Kế Duyên.

Đám người lão Long nhìn nhau. Gã Sơn thần này thật biết nhân cơ hội, nếu thành công có thể nói là báo ân, hơn nữa còn trèo lên cành cao; không, phải nói là đạp lên mây xanh trên bầu trời luôn ấy chứ.

Kế Duyên đưa tay đỡ Thạch Hữu Đạo, để gã không thể tiếp tục dập đầu được nữa. Sau đó, Kế Duyên nhẹ nhàng dùng sức nâng gã dậy.

"Thạch đạo hữu, xin hãy đứng lên."

Đợi Thạch Hữu Đạo đứng lên, tâm tình vốn dĩ rất kích động, giờ mới hòa hoãn trở lại. Nhìn hoàn cảnh xung quanh, thì ra gã đang đứng trong miếu Sơn thần của chính mình. Gã vô thức nhìn về dáng vẻ bị tàn phá đáng sợ của tượng Sơn thần. Đối với kết cục của bản thân lúc trước, trong lòng cảm thấy xúc động thật lâu.

"Tu hành khó, tu chính đạo lại càng khó. Tại sao thế gian lại có nhiều tà ma như vậy? Đó là do có quá nhiều thứ cám dỗ ngươi. Tu hành như thế há có đường tắt ư? Không đắc đạo mà cứ sa vào con đường đấy, thì cuối cùng cũng chỉ là tuyệt lộ!"

Kế Duyên nhìn tượng Sơn thần bị tổn hại, ánh mắt lại nhìn lên dáng người thấp bé của Thạch Hữu Đạo.

"Chịu khuất phục thì sẽ được bảo toàn, cong vẹo thì sẽ thẳng ra, trũng thì sẽ đầy, cũ nát thì sẽ mới. Trải qua tử kiếp lần này, Thạch đạo hữu đã hiểu được lòng mình chưa?"

Thạch Hữu Đạo chắp tay hành lễ với Kế Duyên, cũng hành lễ với bốn vị cao nhân chung quanh.

"Tiểu thần cảm ngộ được rất nhiều!"

Lão ăn mày khẽ gật đầu rồi phất nhẹ tay về phía tượng Sơn thần một cái. Trên mặt đất vốn dĩ có các mảnh vỡ của đá vàng và một ít bụi bặm đều bay ngược lên bệ đặt tượng thần, sau đó lại đi ngược theo thân tượng Sơn thần lên đến phần đỉnh. Một bức tượng Sơn thần được tu bổ hoàn chỉnh xuất hiện bên trong miếu thờ.

"Như vậy hợp lý hơn rồi đấy."

"Đa tạ tiên trưởng."

Lão ăn mày vẫy vẫy tay.

"Đừng, không cần khách khí như vậy. So với Khúc Đạo ca của Kế tiên sinh vừa rồi, chút thủ đoạn của ta quả thực không đáng nhắc đến."

Dĩ nhiên bốn người vẫn rất tò mò với thủ đoạn lúc nãy của Kế Duyên, nhưng vẫn biết hiện tại chưa phải là thời điểm để lĩnh giáo.

Cư Nguyên Tử ở bên cạnh nhìn Sơn thần, dò hỏi.

"Thạch đạo hữu, dù ngươi chưa hoàn toàn dung luyện địa mạch nhưng đã có căn cơ Sơn thần. Những yêu vật đó bắt ngươi như thế nào?"

Những địa chích như Sơn thần Thổ địa đều là tinh quái được trời sinh đất dưỡng mà thành thần. Khi trốn dưới mặt đất tại chính nơi mình quản lý cũng giống như dung nhập với đại địa, không có thủ đoạn cực kỳ đặc thù thì rất khó mà tìm được bọn họ. Theo như miêu tả lúc trước của Kim Giáp lực sĩ, tuy những yêu ma đó có đạo hạnh sâu nhưng không đến mức có thể nhẹ nhàng bắt được một vị Sơn thần luôn một lòng muốn tránh né.

"Chỗ ẩn thân của tiểu thần bị bọn họ tìm ra rất chuẩn xác. Bây giờ nghĩ lại, có thể trong lúc vô tình, bản thân tiểu thần đã tiết lộ với Bát vĩ hồ yêu kia. Chính là tiểu thần tự tạo nghiệp... Còn liên lụy phong ấn bị phá, yêu nghiệt đào thoát. Xin lỗi hai vị tiên trưởng, tiểu thần nguyện ý nhận trách nhiệm."

Thạch Hữu Đạo biết rõ nếu tiên trưởng đã cứu mình thì sẽ không trách phạt quá nặng, nhưng lời xin lỗi vẫn rất thật tâm thật ý.

Kế Duyên lắc đầu.

"Kế mỗ đã sớm nói với ngươi, không nên tin Đồ Tư Yên. Lần giáo huấn này cũng quá nặng rồi nhỉ?"

"Tiểu thần hối hận thì đã muộn... Đúng rồi, Thần tướng đại nhân... Y, như thế nào rồi ạ?"

Thấy Thạch Hữu Đạo còn quan tâm đến Kim Giáp lực sĩ, Kế Duyên mỉm cười.

"Y rất tốt, còn tốt hơn ngươi nhiều. Nếu ngươi đã tỉnh thì sau này tự đi báo với Thiên Sư phủ của Đại Tú một tiếng là được. Chúng ta cũng nên rời đi rồi."

Thạch Hữu Đạo nghe vậy muốn nói lại thôi, nhìn đám người Kế Duyên ra khỏi miếu Sơn thần. Gã vừa đi theo, vừa cắn răng nói.

"Kế tiên trưởng, tiểu thần nguyện trọn đời nghe theo sai khiến của tiên trưởng!"

Kế Duyên quay đầu nhìn gã, khẽ gật đầu rồi nói.

"Cứ tu hành trong núi thật tốt, chớ đi nhầm đường, lần sau gặp lại."

Đám người lão Long nhìn thật kỹ gã tinh quái nho nhỏ trước mắt, cũng chắp tay với Thạch Hữu Đạo giống như Kế Duyên, sau đó mới cùng nhau cưỡi gió mát rời đi.

Thạch Hữu Đạo đứng trước cửa miếu Sơn thần, vẫn một mực khom người hành lễ. Mặc dù đám người Kế Duyên đã rời đi như thật lâu, gã vẫn chưa thu lễ.

Kế tiên trưởng không trực tiếp đồng ý nhưng cũng không thẳng thừng từ chối. Giờ phút này, trong lòng Thạch Hữu Đạo cũng không thể bình tĩnh như vẻ ngoài như vậy.

Mãi đến khi sắc trời dần tối, phương xa mơ hồ có tiếng người và tiếng bước chân truyền đến, Thạch Hữu Đạo mới thu lại đại lễ, trốn xuống dưới đất không thấy tăm hơi nữa.

Ở trên đường núi, có sáu người trang bị đầy đủ đang đi tới miếu Sơn thần. Có người vác sọt, có người mang giáp và cung tên. Tất cả mọi người đều đội mũ rộng vàng, trong sọt còn buộc những vật dụng như cái xẻng.

Thấy miếu Sơn thần đã xuất hiện trong tầm mắt, một người trẻ tuổi trong đội ngũ lập tức trở nên hăng hái hơn.

"Đại cữu, phía trước là miếu Sơn thần rồi!"

"Ừ, đi nhanh lên, trời sắp tối rồi đó."

Những người khác cũng phấn chấn tinh thần.

"Thật tốt quá, rốt cuộc cũng có thể nghỉ chân một chút."

"Đúng vậy, còn có nơi che mưa che gió, nhìn trời như sắp mưa ấy."

"Đi nhanh lên, nhanh lên chút!"

Đám người nắm chặt đồ vật vác trên lưng, bước nhanh về phía miếu Sơn thần. Người trẻ tuổi kia đi ở phía trước. Khi đến cửa miếu, y cầm trường mâu gõ lên cánh cửa gỗ vài cái, phát ra thanh âm "cốc cốc cốc...". Việc này cũng chung đạo lý với việc đánh rắn động cỏ, sợ trong miếu có dã thú, nếu trực tiếp đi vào sẽ dễ làm kinh động bọn chúng.

Thấy trong miếu không có phản ứng gì, gã nam tử lớn tuổi được người trẻ tuổi gọi là "đại cữu" mới dần buông lỏng, nói.

"Chúng ta vào đi thôi!"

Mấy người đẩy cửa đi vào miếu. Vừa mới bước vào, thứ đập vào mắt chính là tượng Sơn thần.

"Ai ôi!!! Sơn thần gia!"

"Ai ôi! Mẹ ơi!!"

"Tượng Sơn thần gia đã tốt rồi?"

Tượng Sơn thần từng bị phá hủy, nhìn vô cùng đáng sợ. Vào buổi tối, nếu có ánh lửa chiếu vào, gương mặt bị tàn phá kia quả thực nhìn như ác quỷ. Nhưng giờ phút này, khi ánh sáng lờ mờ trong đêm chiếu rọi, sắc mặt của tượng sơn thần cực kỳ điềm tĩnh và bình thản, quan trọng là trên thân tượng không còn vết nứt nào cả.

"Sơn thần gia. . . Hiển linh. . ."

"Đại cữu, không phải con từng nói mình nghe được tiếng ca sao. Người còn nói con nghi thần nghi quỷ mà hù dọa người. Bây giờ nghĩ lại thì chắc chắn là do Sơn thần gia hát rồi! Cái kia căn bản không phải là thanh âm của phàm nhân!"

"Có thể, có thể, còn đứng ngây ra đó làm gì, thắp hương cho Sơn thần gia đi!"

"Đúng rồi, đúng rồi!"

Một đám người luống cuống tay chân mò tìm đàn hương từ trong sọt, dùng mồi lửa dẫn một đống lửa, sau đó đốt đàn hương, bắt đầu kính bái thần linh.

Ở trên đỉnh núi phương xa, Thạch Hữu Đạo hiện ra thân hình, cảm nhận hương hỏa nguyện lực đã lâu không thấy. Nhìn miếu thờ tượng trưng cho thân phận Sơn thần của mình, tất nhiên gã cảm thấy có chút cao hứng, nhưng không phải như trước kia. Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như nhìn thấu cái gì đó nhưng lại không nói ra được.

"Có lẽ đây chính là 'hiểu rõ lòng mình' theo lời của Kế tiên trưởng..."

Giờ phút này, ở phương Bắc trên bầu trời, đám người Kế Duyên đã sớm cách xa Pha Tử Sơn, chân đạp gió mát bay đi giữa thiên không. Nhìn về phương hướng Pha Tử Sơn, thần sắc Kế Duyên như có điều gì suy nghĩ. Trong tay áo hắn, một hư ảnh quân cờ lóe lên rồi biến mất, hơn nữa còn trực tiếp tạo ra một quân cờ trắng.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
S
Susan21 Tháng sáu, 2023 08:10
659…….::::::
S
Susan03 Tháng sáu, 2023 17:21
657……………..
CM
Công Minh27 Tháng năm, 2023 09:59
Cảm ơn bên bạn đã dịch bộ chuyện này.
S
Susan23 Tháng năm, 2023 07:29
655……………..
S
Susan18 Tháng năm, 2023 09:55
654…………
S
Susan10 Tháng năm, 2023 08:42
631…………..
CM
Công Minh25 Tháng ba, 2023 15:10
Ra thêm đi ad ơi.
CM
Công Minh24 Tháng ba, 2023 10:08
Mong bên dịch vẫn ra đều.
SN
Susan Nguyễn13 Tháng chín, 2022 23:12
Het chuơng 611
SN
Susan Nguyễn06 Tháng chín, 2022 11:29
Hết chuong 609
SN
Susan Nguyễn04 Tháng chín, 2022 02:46
Hết chuơng 608
SN
Susan Nguyễn16 Tháng tám, 2022 13:54
Hết chuong 605
SN
Susan Nguyễn12 Tháng tám, 2022 12:44
Hết chuơng 604
SN
Susan Nguyễn10 Tháng tám, 2022 09:20
Hết chuơng 603
SN
Susan Nguyễn07 Tháng tám, 2022 00:33
Hết chuơng 602
SN
Susan Nguyễn07 Tháng tám, 2022 00:33
Hết chuơng 601
SN
Susan Nguyễn03 Tháng tám, 2022 10:55
Hết chuơng 600
SN
Susan Nguyễn02 Tháng tám, 2022 13:11
Hết chuơng 599
SN
Susan Nguyễn30 Tháng bảy, 2022 14:09
Hết chuơng 597
HN
hau nguyen30 Tháng bảy, 2022 02:01
truyện rất hay ủng hộ dịch giả
SN
Susan Nguyễn30 Tháng bảy, 2022 00:51
Hết chuơng 596
SN
Susan Nguyễn29 Tháng bảy, 2022 01:21
Hết chuơng 595
SN
Susan Nguyễn28 Tháng bảy, 2022 00:20
Hết chuơng 594
SN
Susan Nguyễn26 Tháng bảy, 2022 06:04
Hết chuơng 593
SN
Susan Nguyễn25 Tháng bảy, 2022 04:02
Hết chuơng 592
BÌNH LUẬN FACEBOOK