Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Cún Con
Trả lời xong, cọp tinh ngoài miếu cùng với ma cọp đều thấp thỏm không yên. Người trong miếu cũng đều bị dọa sửng sốt một lúc lâu, chỉ thoáng trầm mặc chút xíu.
Kế Duyên lại lần nữa bình phục chút tâm tình. Hắn vắt óc suy nghĩ xem có cách nào nói chuyện thật tốt với con cọp tinh ăn thịt người không nháy mắt này không.
Vào lúc con cọp tinh ở ngoài miếu bắt đầu nôn nóng, một giọng nói từ trong miếu vọng lại.
“Lục Sơn Quân! Ngươi rất quyết đoán, nếu đổi lại yêu thú khác hẳn sẽ bảo chỉ ăn mới có mấy người mà thôi. Rất tốt, cũng không để ta phải xem thường ngươi.”
Ma cọp thư sinh không khỏi nắm chặt nắm đấm. Cọp tinh Lục Sơn Quân cũng mừng thầm không thôi.
“Người chính là linh trưởng của muôn loài, có lẽ yêu cho rằng ăn thịt người là bổ dưỡng nhất. Lục Sơn Quân! Ngươi nghĩ thế nào?”
Kế Duyên không đợi cọp tinh nói tiếp, trực tiếp đặt câu hỏi lần nữa.
Ngoài trừ việc khiến con vật bên ngoài này bỏ đi ý niệm ăn thịt người, cơ bản là hắn muốn kéo dài thời gian, để chính mình có thể nghĩ ra câu trả lời thích hợp. Dù sao nếu hắn lừa gạt không thành công khiến đối phương tức giận thì coi như xong đời.
Chẳng qua câu hỏi đơn giản, còn làm cho cọp tinh và ma cọp bên ngoài trở lên sốt ruột hơn.
Cái đầu to của Lục Sơn Quân nhìn chăm chú con ma cọp. Nó căn bản không biết nên trả lời như thế nào. Nó cảm thấy nói “Phải” nhất định là sai. Còn nếu nó chỉ đơn giản nói “Không phải” thì nhỡ may vị trong miếu kia lại hỏi “Vì sao lại không phải” thì phải làm sao bây giờ.
Ma cọp thư sinh gấp tới nỗi đi qua đi lại, cảm giác này rất giống như ngày trước bị lão sư nghiêm khắc kiểm tra học vấn vậy.
“Nghĩ được chưa, nghĩ được chưa?”
“Sơn Quân ngài đừng vội, Sơn Quân ngài đừng vội…. Có rồi!”
“Nói nhanh nói nhanh!!”
Thư sinh vô tình đưa tay áo lên lau trán, dù chẳng có giọt mồ hồi nào. Y nhỏ giọng trả lời.
“Trả lời câu hỏi này tự nhiên không thể đồng ý với lời nói lúc trước, quan trọng nói như thế nào để mình không đồng ý, lại không bác bỏ những lời nói trước đây của ngài. Dù sao ngài cũng ăn năm mươi ba người… Sơn Quân ngài cần nói như thế này….”
Vẻ mặt của Lục Sơn Quân từ ảo não đến nhíu mày rồi giãn ra.
“Ngươi nói, bất kể chúng ta trả lời như thế nào cũng sai, chỉ cần hợp với bản tâm, không bác bỏ là được sao?”
“Đúng vậy, ngài tin ta!”
Cọp tinh khẽ gật đầu, mở miệng nói với người trong miếu.
“Câu hỏi của tiên sinh làm tại hạ vắt óc suy nghĩ thật lâu. Từ lúc Lục Sơn Quân ta mở ra linh trí đến nay, cũng ở rất lâu trên núi Ngưu Khuê. Ta ít khi thấy yêu thú khác, không biết suy nghĩ của bọn nó như thế nào. Đối với ta mà nói, quả thật ăn thịt người rất là bổ dưỡng. Nhưng câu hỏi của tiên sinh làm ta chợt cảm thấy không ổn. Xin tiên sinh dạy ta!”
Rõ ràng là ném vấn đề trở lại.
Bất quá như vậy lại đúng với ý nghĩ của Kế Duyên. Một thanh niên sinh ra ở thời đại Internet bùng nổ, được chứng kiến phong phú đến không cách nào hình dung các loại tin tức cùng tri thức. Chỉ cần hắn không sợ đến mức trở nên hồ đồ, kỳ thật làm ra vài điểm huyền bí cũng không khó. Những thứ khác thì không nói nhưng loại ‘chăn gà’ kia hắn cũng có rất nhiều mánh khóe.
Lần này không để cho Lục Sơn Quân và ma cọp đợi lâu, người trong miếu lập tức trả lời câu hỏi.
“Thường nói người chính là vạn vật chi linh, cỏ cây cầm thú thành tinh bị người hấp dẫn. Nhưng con người cũng là sinh linh có tâm tình phức tạp nhất thế gian, oán hận nhân quả dây dưa không ngớt. Yêu thú ăn thịt người lâu sẽ thành nghiện, chúng cho rằng như vậy có ích cho tu hành, nhưng lại sớm bị lệ khí quấn thân. Về lâu dài, tinh tiến thì có thừa nhưng không thể đột phá. Tích lũy qua ngày tháng càng làm cho tính tình hung ác che mờ lí trí, cho đến lúc trở nên điên cuồng….. Đây chính là đạo lý tự chịu diệt vong.”
Thân hình to lớn của cọp tinh Lục Sơn Quân nghe được câu này thì nuốt nước miếng, toàn bộ lông tóc trên người đều dựng đứng cả lên.
Chưa có ai nói đến những chuyện này bao giờ. Thư sinh ma cọp từng nói với nó một ít chuyện trong sách vở nhưng nội dung thường khuyên con người hướng thiện, nhiều khi có những câu nói cổ hủ buồn cười. Lúc này nghe được người trong miếu nói vậy khiến nó đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì chính Lục Sơn Quân cũng có cảm giác càng ngày càng muốn ăn thịt người, mà tu hành bị vây khốn đã thật lâu, việc này chắc hẳn người trong miếu không biết. Vì vậy, có hai điểm này xác nhận, nó tự nhiên rất tin tưởng đạo lý này.
Lúc này, thậm chí Lục Sơn Quân còn quên mất vấn đề ban đầu của mình, vội vàng hỏi người trong miếu.
“Tiên sinh, có thể có, có thể có phương pháp nào bổ cứu không?”
Nghe nói như thế, Kế Duyên cẩn thận thở ra một hơi, tảng đá trong lòng nhẹ đi phân nửa.
Đoán ra đây là điểm mấu chốt rồi!
“Kế mỗ nghe lúc trước Lục Sơn Quân có nói ngươi ăn thịt người cũng giống như loài người ăn chim thú, không có lạm sát, no không ăn, ban ngày không ăn, người già bệnh tật không ăn, trong các loài yêu thú đã rất đáng quý. Ha ha ha. Nói không chừng lúc trước Lục Sơn Quân không động vào tên ăn mày như ta cũng là ta nhận phần nhân tình này.!”
“Không dám không dám! Cao nhân như tiên sinh, Lục Sơn Quân không dám mạo phạm!”
Trong lòng Lục Sơn Quân lại hoảng hốt, nó vội vàng lên tiếng giải thích. Trên thực tế, mới đầu đúng là như vậy. Nhưng càng về sau, nó càng cảm thấy tên ăn mày này không hề đơn giản. Nhưng đó cũng chỉ là hoài nghi, đến hôm này thì được xác thực.
Kế Duyên cũng không dám được voi đòi tiên, mà tiếp tục chậm rãi nói.
“Phương pháp bổ cứu nói đơn giản thì đơn giản, nói khó cũng rất khó. Tuyệt đối không phải một câu không ăn thịt người liền thôi, nhưng rốt cuộc đạo lý căn bản cũng không quá thâm ảo, tu hành giống như cách làm người, thân chính trực, tâm chính trực, đạo chính trực. Đây chính là căn bản.”
Kế Duyên dừng lại một chút, cảm thấy những lời ép buộc này không trấn trụ được tình cảnh của cọp tinh. Sau đó hắn lập tức bổ sung thêm một câu.
“Đạo của trời, tổn hại có thừa mà tu bổ chưa đủ; đạo của người, tổn hại không đủ mà tiếp nhận có thừa. Trước đây ngươi hỏi ta sở ngộ như thế nào, sau đó ngươi hỏi ta bổ cứu như thế nào, đều là đạo lý này… Lục Sơn Quân ngươi cũng với Kế mỗ duyên phận không cạn, hôm nay, ta đã nói nhiều rồi!”
Kế Duyên nói xong câu này thì phản ứng của cơ thể rất khẩn trương.
Cọp tinh bên ngoài cau mày rồi lại giãn ra, sau đó lại nhíu mày, trầm tư suy nghĩ giống như ngộ ra được điều gì lại cảm thấy đạo lý thâm sâu, nhưng trong lòng nó lại an tâm rất nhiều.
Trong miếu và ngoài miếu trầm mặc kéo dài mấy phút. Mấy phút đồng hồ này khiến Kế Duyên bị giày vò nhất, nhưng đặc biệt không phải là rất sợ.
“Sột soạt…Sột soạt…”
“Hô…hô…”
Tiếng gió thổi chập chờn, sau khi Lục Sơn Quân vắt óc suy nghĩ, bốn chân của nó bắt đầu chậm rãi di chuyển, đi về miếu Sơn Thần.
Mỗi bước chân giống như mang móng vuốt cào vào trái tim của Kế Duyên. Mồ hôi lạnh lại chảy ròng đằng sau, trong lòng gào thét: Muốn chết muốn chết muốn chết!! Chính mình sao lại làm bộ như đặc biệt lắm, đây là tìm đường chết rồi!!
Lúc này tâm trạng bọn Trương Sĩ Lâm ngược lại đỡ hơn một chút, dù cũng không kém phần khẩn trưởng. Nhưng bọn họ không nghe được tiếng bước chân mạnh mẽ uy vũ kia, mà bọn họ cho rằng có cao nhân bên cạnh nên trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.
Sau vài lần hô hấp, Lục Sơn Quân đã đến cửa miếu.
Sau đó, vào lúc Kế Duyên cùng với đám lái buôn đang kinh hãi, một con cọp có cái đầu to lớn, thân hình dài gần bốn mét, con ngươi dựng ngược, chậm rãi bước qua cửa miếu. Ở bên cạnh còn có Lục thư sinh kia đi theo.
Lông vàng vằn đen, chữ Vương trên trán, mắt chứa hung quang, không giận mà tự uy.
Đám lái buôn còn không cầm nổi vũ khí trong tay, rối rít bị hù dọa cho tê liệt. Kế Duyên cũng không dám nhúc nhích.
Ánh mắt cọp tinh hoàn toàn không nhìn những người khác, mà chỉ nhìn tên ăn mày đang ngồi cạnh tượng thần bị tàn phá. Tóc rối bù, một đôi mắt như mở như khép nhìn thẳng về phía cửa.
“ Lục Sơn Quân được tiên sinh chỉ điểm, ân này suốt đời không quên!”
Cọp tinh lại ngửa người, chân trước chạm nhau, hai móng làm ra tư thế chắp tay, bái lạy Kế Duyên ba cái.
Sau đó thân thể khôi phục, bốn chân chạm đất, mắt cọp tinh nhìn ma cọp, trong miệng khẽ hít vào, một luồng khí trắng từ trên thân ma cọp bị hút vào cơ thể cọp tinh.
“Ta từng hứa với ngươi, nếu có thể giúp ta thì ta sẽ thả ngươi đi. Ngươi đi đi!”
Ma cọp thư sinh mừng rỡ không thôi, bái lạy Lục Sơn Quân, rồi trực tiếp quỳ xuống trước mặt Kế Duyên, dập đầu nhiều lần. Sau đó lại dập đầu với đám lái buôn. Y không nói thêm gì, trực tiếp biến thành làn khói bay đi, làn khói còn không ra tới cửa miếu đã biến mất không thấy đâu.
Sau khi ma cọp thư sinh rời đi, Lục Sơn Quân nhìn về đám lái buôn. Vào lúc bọn họ sợ muốn chết, nó phun ra ma cọp Vương Đông, rồi cũng rời đi.
Kế Duyên thấy vậy liền nở nụ cười cứng ngắc. Cuối cùng bản thân mình cũng không bị dọa chết.
“Không dám quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi, Lục Sơn Quân cáo lui!”
Làm xong hết thảy, lưu lại lời này, khiến mọi người khiếp sợ cọp tinh chậm rãi rời khỏi miếu Sơn Thần. Gió lạnh xung quanh cũng dần dần lắng xuống.
Danh Sách Chương: