Lúc này, Kế Duyên, kẻ đang ở tại khách xá trong Thủy phủ Long Nham đảo nơi Bắc Hải, chợt cau mày. Lôi kiếp mà Lục Sơn Quân phải đối mặt quá mạnh mẽ, phóng đại hơn nhiều lần so với lôi kiếp của bọn yêu vật mà hắn từng biết.
Đặc biệt là khi màu sắc của lôi quang chuyển từ màu đỏ sang xanh, đây là chuyện mà hắn chưa từng nghe thấy bao giờ. Đó đâu phải là dạng thiên lôi mà bọn yêu vật phổ thông đủ khả năng đối kháng lại?
Nếu mỗi một con yêu vật hóa hình đều phải đối mặt với dạng thiên lôi này, về cơ bản sẽ không có bất cứ sinh linh nào sống sót nổi.
Tại sao Lục Sơn Quân cần phải đối mặt với loại sấm sét như vậy? Có phải vì y đã thoát thai hoán cốt, chuyển sang một dạng sinh linh khác?
Nhưng cho dù xét ở trường hợp của tộc Giao Long...
Không đúng! Hóa Long kiếp cũng không phải chuyện thường. Long tộc trong thiên hạ thậm chí còn hội tụ đại trí tuệ, đã phát triển ra phương pháp “tẩu thủy” thần kỳ giữa dòng lịch sử lâu đời để từng bước chống lại Hóa Long kiếp cơ mà.
Nhưng đó không phải là hóa giao, mà là hóa rồng. Dù tiền thân của Lục Sơn Quân có mạnh đến đâu, y cũng chỉ là một con cọp dữ có thể thay đổi khung xương nhờ tu hành, khác xa với cảnh giới của lão Long khi hóa rồng ngày xưa.
Tâm tư Kế Duyên xoay chuyển thật nhanh, cấp tốc nghĩ đến nguyên nhân và hậu quả. Nhưng hiện tại, dĩ nhiên đây không phải lúc để suy nghĩ nhiều. Nếu đã không cách nào nghĩ ra điểm mấu chốt trong chốc lát, hắn sẽ không tiếp tục suy nghĩ nữa.
‘Lục Sơn Quân không được chết!’
Đây không chỉ liên quan đến vấn về chiến thuật xếp đặt ván cờ của Kế Duyên, mà y còn là đồ đệ của hắn, làm sao lại không có tình cảm cho được.
Giữa ý cảnh sơn hà, hình dáng khổng lồ đỉnh thiên lập địa của Kế Duyên hiện ra. Hắn vươn tay về phía bầu trời, nắm lấy một quân cờ màu đen rực rỡ vào tay; bên trong quân cờ ấy, mơ hồ có tiếng gió và sét vang vọng ra xung quanh.
Kế Duyên vung tay lên, một tia khí Huyền Hoàng dần được dẫn dắt ra xung quanh lò luyện đan trên đỉnh núi cao, trông tựa như từng sợi tơ mỏng màu vàng đang hội tụ lại.
Tiếp theo chính là thời điểm dẫn dắt cho Lục Sơn Quân. Pháp tướng của Kế Duyên nhắm mắt lại một lúc để tập trung tinh thần, trong khi tay vẫn nắm lấy quân cờ màu đen trông hệt như một ngôi sao ấy.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên mở mắt ra; cùng lúc đó, trời đất biến hóa...
Vào thời điểm này, ý cảnh sơn hà lúc trông như khói, khi lại như sương. Cảnh vật xung quanh, từ núi non đến sông nước cũng biến đổi thành những hình dạng khác nhau, nhìn sơ qua lại có phần giống với Ngưu Khuê sơn.
Kế Duyên dùng ngón tay với từng sợi khí Huyền Hoàng xoay tròn xung quanh làm kiếm, chỉ cấp tốc xuống bên dưới. Một làn lửa mạnh mẽ phừng cháy ngay lò luyện đan, luồng pháp lực dồi dào khiến trời đất phải biến đổi. Ý niệm của hắn như có như không, trông thì hờ hững nhưng sự thật lại là dốc hết toàn lực. Đồng thời, màn sương mù phía trước lúc thì mờ ảo, lúc lại dày đặc; nhưng giữa sự mơ hồ ấy, lại tựa như có một đài ngắm trăng xuất hiện đâu đó giữa cõi mơ.
“Lục Sơn Quân, để Kế mỗ đến giúp ngươi một tay!”
...
Ngưu Khuê sơn...
Trên đài ngắm trăng, có một con mãnh cọp đang gào thét một cách đầy kiên cường. Cả bầu trời vang vọng câu hỏi của y, trong khi những áng mây phía trên cũng đang đáp lại bằng một lượt sấm sét mới - và đó là một tia sét đủ khả năng giết chết được y.
Cũng chính vào lúc này, một giọng nói mênh mông vang lên bên tai của con mãnh cọp tinh Lục Sơn Quân.
“Lục Sơn Quân, để Kế mỗ đến giúp ngươi một tay!”
Cọp tinh kinh ngạc nhìn xung quanh; giọng nói vang vọng ấy dường như xuất hiện từ hư không, khó mà tìm ra nơi xuất phát.
“Sư tôn ư?”
Ngay sau đó, từng luồng khí Huyền Hoàng như có như không, trông tựa một vòng xoáy tham lam mang theo áp lực cực kỳ nặng nề nhưng lại không sinh ra bất cứ cảm giác uy hiếp nào, dần dà giáng xuống.
Nhìn bầu trời vẫn sáng ngời sấm sét, Lục Sơn Quân lúc này đã nhắm mắt lại. Thế nhưng màu sắc xung quanh y vẫn không hề phai nhạt đi, trong khi bản thân y lại có thể “nhìn thấy” những cảnh sắc mới lạ.
Có một bàn tay khổng lồ hư ảo mang theo sương mù vô tận đang dùng ngón tay làm kiếm chỉ thẳng vào y. Cánh tay ấy có khí Huyền Hoàng vờn quanh, và kẻ vừa ra tay là một người mặc trang phục với ống tay áo dài màu xanh quen thuộc.
Đùng...
Một âm thanh trầm nặng từ trái tim đánh thẳng vào trán, cảm giác như bị ngón tay khổng lồ kia chỉ mạnh vào đầu vậy.
Xoẹt...
Với một chỉ này, từng luồng khí Huyền Hoàng tụ hợp vào trán y, tràn vào tứ chi, và cuối cùng phần lớn chảy vào xương tủy.
“Gào gào...”
Lục Sơn Quân lại gầm lên, mặc dù không cảm thấy thể lực và năng lượng phục hồi lại nhưng mơ hồ cảm giác có một loại sức mạnh đang trỗi dậy, như thể y có đủ tự tin để đối kháng với lôi kiếp một lần nữa.
Sau một tiếng cọp gầm, bức tranh trong lòng nhanh chóng lu mờ; đồng thời, tâm tưởng của y cũng dần xuất hiện một loại lĩnh hội nào đó.
“Sư tôn không ở gần đây nhưng người lại đang giúp đỡ mình từ xa bằng một thần thông mạnh mẽ nào đó.”
“Rắc rắc rắc... Rắc rắc rắc...”
Xương cốt trong cơ thể y bắt đầu phát ra hàng loạt tiếng động kỳ lạ. Trong các bộ phận nguyên bản có khả năng lột xác sau khi trải qua vài lần lôi kiếp trước đó, xương cốt là phần bắt đầu tái sinh trưởng một cách cấp tốc. Ngay cả con mãnh cọp oai vệ này cũng phải run nhẹ cả người, khi xương sống và cả xương đầu cùng có vẻ biến hình hẳn đi.
“Gầm... gừ... Gào gào gào...”
Tiếng gầm ngày càng nhỏ dần, nhưng mỗi tiếng gầm đều chứa đựng một loại áp lực. Không những thế, nó còn đang thai nghén ra một loại hơi thở đủ để thổi qua toàn bộ đài ngắm trăng.
“Còn thiếu gì đó, vẫn còn thiếu thứ gì đó...”
Lục Sơn Quân bất giác run lên, trong lòng biết rõ thời điểm mình thoát thai hoán cốt đã đến, nhưng vẫn còn thiếu một chút gì đó.
“Ầm ầm...”
Tiếng sấm vang lên giữa bầu trời khiến Lục Sơn Quân đột ngột nhìn lên. Giữa những đám mây đen ấy, một tia sét hai màu xanh đỏ vì Thiên Địa Hóa Sinh mà hiện ra.
“Còn thiếu ngươi!”
“Rắc rắc... Đùng...”
Một bức màn trắng lóe lên giữa thiên địa, soi sáng mọi thứ tại Ngưu Khuê sơn. Thậm chí, toàn bộ người và vật ở các huyện xung quanh, dù là phàm nhân hay quỷ thần, đều nghe thấy tiếng sấm chói tai cuối cùng kia.
Đúng lúc này, lôi đình giáng xuống, đánh thẳng vào đầu Lục Sơn Quân. Luồng sét ấy giống như chín cơn sét dữ hội tụ vào, ép mãnh cọp nằm rạp xuống đài ngắm trăng.
“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ...”
Điện quang chung quanh tuôn ra không ngớt; cả một vùng rừng núi rộng lớn bùng cháy lên dữ dội mà không phải mất bất cứ quá trình cháy lan dần nào cả.
Từng cơn đau đớn dữ dội ập vào người Lục Sơn Quân. Cảm giác chết chóc vẫn còn, nhưng mối hiểm họa này không còn chiếm ưu thế tuyệt đối như trước nữa.
“Rầm… Rầm…!”
Con mãnh cọp run rẩy đứng lên giữa lôi quang; làn da trên người y nhanh chóng bị đốt đen, dòng máu nóng rực trong cơ thể cũng sệt dần.
“Ầm ầm ầm ầm...”
“Lách cách... lách cách... lách cách...”
Tiếng sấm và tiếng xương cốt ma sát vang lên rất lâu, cuối cùng mới dừng lại. Nói đúng hơn, mọi thứ đều chìm vào im lặng, chỉ còn mỗi tiếng mưa ở phương xa.
Lục Sơn Quân đứng bất động trên đài ngắm trăng, hoàn toàn biến thành hình tượng của một con cọp than đen đúa.
Vù... Vù...
Gió núi thổi qua.
Lớp than đen trên người y đột nhiên rơi xuống, cả người Lục Sơn Quân như gầy đi một lượng đáng kể, xương cốt đều lộ hết ra ngoài. Tuy rằng vẫn còn những bộ phận thân thể xen giữa những mảnh xương ấy, nhưng rốt cuộc thì hình ảnh hiện tại vẫn là một bộ xương khủng khiếp đang đứng giữa đài ngắm trăng, tựa như một cái giá đỡ cơ thể vậy.
“Thình thịch... thình thịch... thình thịch...”
Một âm thanh tựa như dùng búa tạ đánh trống vang lên từ bên trong bộ xương của con cọp khổng lồ ấy. Đó là một nhịp tim mạnh mẽ.
Xuân khí hóa sinh, vạn vật tái khởi.
Trong trái tim của con cọp lớn, một luồng khí xuân mới mẻ tỏa ra và chảy khắp cơ thể nhờ sự giúp đỡ từ ban đầu của Tiên kiếm.
Theo dòng máu mới mẻ vừa sinh ra, sức sống của con mãnh cọp bắt đầu phồn thịnh lần nữa.
Từng chút một, các mô dưới cơ thể Lục Sơn Quân bắt đầu sinh trưởng trở lại.
Hình dạng trông vẫn giống như một con cọp nhưng cũng có vẻ khác đi một chút.
Lông tóc mới bắt đầu mọc ra, vẫn là màu vàng sẫm, nhưng chỉ có lông mặt thoạt trở nên cực kỳ ngắn đi. Bên cạnh đó, mép giữa mũi trở nên thon và dài hơn; đôi mắt của y không còn là mắt cọp to tròn nữa, hiện tại nó hẹp và dài cùng với một đường lông mày to đen nhánh trông không khác gì mắt người. Đôi tai hình tam giác trở nên tròn trịa hơn, phần dưới tai tự sinh ra hai khóm tóc dài quấn xung quanh màu đen trắng; phần dái tai còn vểnh lên thành một điểm nhỏ, tựa như một đôi hoa tai khá dài, trông rất đặc biệt.
Cả khuôn mặt là một gương mặt của cọp, nhưng cũng là mặt người.
“Rắc rắc rắc... Rắc rắc rắc...”
Xương vẫn kéo dài ra và da thịt xuất hiện dần, cơ thể của Lục Sơn Quân tiếp tục phát triển, vượt xa thể hình của một con cọp lớn khi trước.
Một chiếc đuôi mang màu đen vàng thâm thúy chợt vung vẩy sau lưng lần nữa. Trong thoáng chốc, từng sợi khói xám tỏa ra, cứ như tạo một ảo ảnh của hàng loạt chiếc đuôi vậy.
“Khà khà khà...”
Cảm giác đau đớn trên người dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác tê dại nhưng rất thoải mái.
Dưới đảo Long Nham ở Bắc Hải, Kế Duyên cảm thấy hơi kinh ngạc trước sự biến hóa của Lục Sơn Quân. Xét theo bộ dáng này, hắn có một nỗi nghi ngờ đặc biệt nhưng cũng không chắc mẩm cho lắm.
Theo lôi kiếp chấm dứt kết hợp với sự chấn động nhẹ trong tâm trí của Kế Duyên vào lúc này, mối liên hệ đặc thù giữa hắn và các quân cờ cũng nhanh chóng suy yếu đi và sẽ sớm bị cắt đứt. Đây cũng là điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của Kế Duyên.
May mắn thay, việc nên làm cũng đã làm xong. Lục Sơn Quân cũng đã thành công độ kiếp. Sau một khắc, rốt cuộc thì mối liên hệ cũng đứt đoạn. Vì đã quá mệt mỏi, giờ Kế Duyên có thể đánh một giấc ngon rồi.
Trái lái, Lục Sơn Quân vẫn chưa biến hóa xong tại Ngưu Khuê sơn.
Ước chừng nửa canh giờ sau, một kẻ mang thân hình như cọp nhưng lại không phải là một con mãnh cọp xuất hiện trên Vọng Nguyệt đài. Dù không có gương, Lục Sơn Quân đã tự biết bản thân mình thay đổi như thế nào rồi.
“Đây là trạng thái mà sư tôn định nghĩa là thoát thai hoán cốt nhỉ?”
Vừa nghĩ đến đây, Lục Sơn Quân duỗi người thoải mái trên tảng đá lớn nơi Nguyệt đài. Cơ thể to lớn mà y cảm giác được càng mang vẻ vạm vỡ hơn. Mái tóc dài của y phiêu bồng như một làn sóng trải dọc theo cơ thể, đồng thời mơ hồ tỏa ra một quần sáng nhạt.
Sau đó, Lục Sơn Quân đứng dậy, dùng hai bàn chân trước xoa nhẹ lấy mặt mình..
Vù... vù... vù...
Gió núi lớn dần, thổi sạch các mảng đen còn vướng lại trên người mãnh cọp. Lúc này, Lục Sơn Quân cũng di chuyển hai bàn tay to lớn của bản thân ra khỏi gương mặt.
Ở thời điểm hiện tại, cơ thể của y tỏa ra từng luồng pháp lực lưu chuyển. Cả người y sáng lên một mảng huỳnh quang bất biến, trải dọc từ cơ thể lên phần khuôn mặt, vờn nhẹ xung quanh.
Cảnh tượng này trông như có vô số những hạt bụi mang ánh sáng vàng óng rải rác khắp cơ thể y, vừa lưu động theo chiều gió nhưng lại tập trung xung quanh thân người chứ không hề bị tản mác.
Toàn bộ cơ thể mãnh cọp dường như đã biến thành một vầng sáng mờ nhạt trong khi thể tích cứ biến nhỏ dần dần. Cuối cùng, vầng sáng ấy biến thành hình dạng của một con người.
Đã một khắc trôi qua từ khi tiếng sấm dừng hẳn, Hồ Vân, kẻ đang trốn trong hang động của mình, đã vô cùng nôn nóng. Không những thế, nó còn nghe thấy tiếng gầm của Lục Sơn Quân nữa. Vì quá lo lắng, con xích hồ này bèn chạy ra khỏi hang động, cấp tốc lao đến vị trí đài ngắm trăng, nơi mà nó từng được nghe lời miêu tả.
Trùng hợp thay, nó tình cờ có mặt ngay ở đó và chứng kiến thời khắc biến đổi của vầng sáng ấy.
Khi ánh hào quang tan biến, Hồ Vân trở thành nhân chứng đầu tiên cho hình dạng con người của Lục Sơn Quân.
Con xích hồ trợn mắt, há hốc cả mồm, ngơ ngác nhìn “người” trước mặt; nhận ra toàn bộ lông đỏ trên cơ thể mình đều đang dựng ngược cả lên, con xích hồ bé nhỏ giơ chân, chỉ lên đài ngắm trăng.
“Ngươi, ngươi là Lục Sơn Quân ư?”
Người trên đài ngắm trăng xoay ngang một góc nhỏ, mỉm cười nhìn về phía con xích hồ ở cách đó không xa. Y nâng hai tay lên, cung kính hướng về phía trước, xá nhẹ một cái.
“Chính xác là Lục mỗ!”
Thời khắc này, trông Lục Sơn Quân cứ như một thanh niên với gương mặt ngọc, tóc đen, dáng người mảnh khảnh, mặc áo choàng dài tay màu vàng nhạt với một vài đường vân màu đen. Y toát lên một nét vô cùng điềm đạm, anh tuấn, nhã nhặn như một thư sinh nhưng cũng không kém phần sang trọng của một vị công tử tiêu sái.
“Không! Ngươi hóa hình sai rồi! Ngươi không nên hóa hình thành bộ dáng này nha!"
Hồ Vân biết rất rõ khai niệm về hóa hình đấy. Đó chắc chắn không phải là mấy phép biến ảo vớ vẩn, mà chính là chuyển đổi thành hình người thật sự. Không những thế, đâu phải ai ai muốn chọn loại hình dạng nào là có thể hóa thành hình dạng đó. Điểm chủ yếu trong hình dạng sau khi hóa hình chính là sự phù hợp giữa Tâm và Đạo.
Hồ Vân cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn. Tại sao Lục Sơn Quân lại biến thành hình người trông “yếu đuối” đến vậy? Đáng nhẽ ra, y nên có một cánh tay thô to hơn cả bắp đùi của người khác mới đúng nha; chưa hết, cái vòng eo của y thậm chí có thể so sánh với một chiếc đĩa mài loại siêu lớn ấy chứ. Rồi cái đầu của y nữa, đáng lý ra thì đầu của y đủ khả năng tông vỡ luôn một bức tường kìa.
Người đàn ông trên đài ngắm trăng thu hồi hành động vái chào, vẫy nhẹ tay để thu gọn ống tay áo về bên người. Mặc kệ Hồ Vân đang ngạc nhiên tại đó, y ngẩng đầu nhìn đám mây đen yên tĩnh không một ánh chớp trên bầu trời lần nữa. Hiện tại, hơi thở của lôi kiếp đang dần tản đi.
“Lục mỗ hỏi trời xanh một lần nữa, người giáng sấm sét là ai?”
Giọng nói của y rất bình thản nhưng cực lớn, vang vọng giữa miền rừng núi thật lâu mà không tan. Ấy vậy mà, vẫn chẳng có ai đáp lại như khi trước.
"Vù vù vù..."
Lôi kiếp qua đi, áng mây đen còn vương lại do lôi kiếp cuối cùng cũng biến thành cơn giông bão thông thường. Vốn dĩ trời không mưa nhưng bất chợt lại có từng giọt nước rơi xuống rồi nặng hạt dần. Và cũng nhờ thế, cơn mưa bất ngờ này góp phần làm dịu đi ngọn lửa đang tàn sát bừa bãi cả vùng đại địa kia..
Danh Sách Chương: