Tốc độ Từ Tàng đi ở phía trước vẫn không thay đổi, sống lưng thẳng tắp, đại bào màu đen phần phật tung bay, thoạt nhìn không giống một người sắp chết...
Ngoại trừ tần suất cất bước của đôi chân, Ninh Dịch cảm thấy tốc độ tiến lên của người phía trước thật sự rất nhanh.
Cổ họng hắn khàn khàn, nhiều lần Bùi Phiền muốn Ninh Dịch lên ngựa, đổi lại để chính mình dắt, nhưng đều bị cự tuyệt.
Buồn rầu vì con đường tu hành cùng với nhiều điều không thuận lợi, đáy lòng Ninh Dịch có thêm một tia phiền não và lo âu.
Hắn nhìn hắc y phía trước càng đi càng xa, nghiến răng nghiến lợi túm lấy đại hoàng mã chạy về phía trước.- Tiền bối, ta nên phá cảnh như thế nào?
Từ Tàng có chút kinh ngạc, nhìn thiếu niên đuổi kịp, hời hợt nói một chữ:- Ăn.
Sau khi nói xong, Từ Tàng bắt đầu gia tốc.
Từ Tàng dắt khiến con đại hắc mã kinh hãi, cảm thụ được cát lún không ngừng sụp xuống dưới chân. Thân hình khổng lồ lấy một loại tư thái nhăn nhó, giẫm từng bước nhỏ đi theo Từ Tàng.- Tiền bối, ăn cái gì?
Từ Tàng nheo mắt lại, nhìn thiếu niên tiến lên ngang bằng với mình, hai con tuấn mã đại hoàng mã và đại hắc mã bước từng bước nhỏ hai mặt nhìn nhau, xấu hổ lại không mất lễ tiết tăng nhanh bước chân.- Tùy Dương Châu năm trăm năm không được, vậy thì ăn một ngàn năm. Một ngàn viên Tử Huyền đan không đủ, vậy thì ăn hai ngàn viên.- Tiền bối nói thật dễ nghe… Ăn ở đâu? Ăn của ai đây?
Từ Tàng đột ngột dừng bước.
Ninh Dịch thở hồng hộc buông tay dắt dây cương ra, khom người chống đầu gối, lòng bàn tay hắn bị dây cương ma sát, hạt cát trộn lẫn vào, máu tươi thấm ướt ra.
Hắn cầm sợi dây thừng một lần nữa, mượn lực nghỉ ngơi, hai đầu gối mang theo màu đỏ loang lổ.
Bùi Phiền nhìn ở trong mắt, không nói gì cả.- Đương nhiên không phải ăn của ta. Ta một nghèo hai trắng tay, ngươi ăn cả người ta cũng không thể phá cảnh.
Từ Tàng liếc mắt nhìn vết máu đỏ tươi, thản nhiên nói:- Nghỉ ngơi đi.
Thiếu niên nhếch miệng cười không tiếng động.
Từ Tàng bỗng nói:- Không cần động một chút là liều mạng, mệt mỏi thì cứ nói, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
Ninh Dịch không nói gì, mỉm cười kiễng mũi chân, sờ sờ đầu Bùi Phiền.- Biết mình không thể làm mà vẫn cố làm...
Từ Tàng nhìn Ninh Dịch, nói:- Là thiểu năng.
Ninh Dịch xoa đầu Bùi Phiền, cười nói:- Tiền bối nói đùa rồi... Cho dù tiền bối nhanh hơn một chút, chạy hai canh giờ nữa ta cũng có thể theo kịp.
Từ Tàng nheo hai mắt lại, giận dữ nói:- Ta đương nhiên có thể, nhưng ngươi không muốn sống à?
Ninh Dịch nghiêm túc nói:- Ta chỉ biết không thể để mất dấu tiền bối, bằng không ta sẽ không có ăn, hơn nữa còn rất dễ bị người khác ăn tươi nuốt sống.- Cơ hội chỉ có một lần, ta không muốn bỏ qua. Về phần có thể làm và không thể làm... ta nghĩ trong thế giới của ta chỉ có làm được và không làm được.
Sống trong miếu ở Tây Lĩnh mười năm, Ninh Dịch còn quá nhỏ tuổi.
Hắn đi làm cho người khác, bình thường luôn bận rộn suốt cả ngày.
Lúa gạo thất thu, Thanh Bạch thành quá loạn, về sau không ai nguyện ý chiêu mộ tiểu tử không cha không mẹ như Ninh Dịch.
Ninh Dịch chỉ có thể đi trộm.
Nếu như trộm được đồ vật thì có ăn.
Nếu như trộm không được, cũng chỉ có thể đói bụng.
Nhận thức của thiếu niên kỳ thật rất đơn giản.
Sau khi nói ra những lời này, Ninh Dịch có chút khẩn trương nhìn Từ Tàng.
Trên mặt nam nhân âm tình bất định, mày kiếm nhướng lên, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tế Tuyết sau lưng Từ Tàng bắt đầu chấn động.
Hắn nghĩ đến mấy lần không đủ quyết đoán trong quá khứ, nhớ lại mấy lời Chu Du nói với mình khi chia tay.
Cuối cùng Từ Tàng nhìn Ninh Dịch, vươn một tay, treo lơ lửng trên đỉnh đầu thiếu niên.
Sau đó nhẹ nhàng hạ xuống, xoa xoa.- Ngươi… Ừm, rất tốt.…- Thục Sơn cách Tây Lĩnh không xa, từ trước đến nay Đạo Tông luôn giao hảo cùng chúng ta. Nếu truy ngược về thời trước, có thể là vì ý chí của đại nhân vật ở hai phái.- Nghe nói rất lâu trước kia, Đạo Tông và Thục Sơn... có liên hệ mật thiết nào đó.
Sau khi ra khỏi vùng sa mạc đầy cát vàng, bọn hắn thoải mái hơn rất nhiều.
Rốt cục Ninh Dịch cũng không cần nắm sợi dây thừng nữa.
Hắn phóng người lên ngựa, bởi vì lòng bàn tay da tróc thịt bong, Bùi Phiền thay hắn dắt ngựa, cẩn thận khống chế đại hoàng mã, đồng hành cùng Từ Tàng.
Dọc theo đường đi dãi nắng dầm sương, Ninh Dịch đột nhiên có cảm giác... trước đó chính mình muốn cầm bốn trăm lượng, mang theo Bùi Phiền vượt qua Tây Lĩnh đi đến Đại Tùy, là một loại hành vi bạo gan ngu xuẩn cỡ nào.
Dựa theo cách nói của Từ Tàng, với bốn trăm lượng bạc... muốn băng qua Tây Cảnh trường thành là một chuyện cực kỳ khó.
Bởi vì bọn hắn là du dân Tây Lĩnh, muốn đến được Đại Tùy giàu có màu mỡ, mặc kệ xuất phát từ loại mục đích nào, có phải đến để kiếm tiền hay không, ắt phải trải qua tầng tầng bóc lột. Ít nhất phải tiêu hết hai trăm lượng bạc để chuẩn bị lo lót quan hệ.
Trong cái bọc của bọn hắn dự trữ lương khô và thức ăn, bởi vì bỗng nhiên có một trận mưa lớn trút xuống, hơn nữa còn không có chỗ đụt mưa, toàn bộ thức ăn ẩm ướt biến chất.Đi lại ở vùng dã ngoại, dừng chân khoảng sáu bảy ngày, bọn họ hầu như không nhìn thấy người ở.
Càng rời xa Tây Lĩnh, miếu tự có thể đụt mưa qua đêm cũng càng ít, một đường vòng qua mấy cái tiểu thành xa xôi.
Trải qua những ngày tháng khổ tận cam lai, giờ đây Ninh Dịch và Bùi Phiền đã đến An Nhạc thành.- Dưới chân núi Thục Sơn có một tòa đại thành, còn có tiểu thành nhiều không đếm xuể.
Từ Tàng cưỡi ngựa dừng lại trước cổng thành, khuôn mặt dưới hắc bào mang theo ba phần mệt mỏi rã rời, hắn nhẹ giọng nói:- Trong phương viên ba nghìn dặm quanh đây, những nơi này đều thuộc phạm vi thế lực của Thục Sơn. Ta đánh không lại thì sẽ trở về, đám nhãi con biết ta ở bên ngoài giết người không dễ dàng, sẽ giúp ta chú ý mấy đại nhân vật ở thánh sơn một chút.
Ninh Dịch hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm chẳng lẽ sư thúc ngươi không phải là một người một kiếm đi khắp thiên hạ sao? Chạy trối chết mười năm, đánh không lại còn có đại bản doanh để trở về nghỉ ngơi? Như vậy so với hình tượng cơ cực phiêu bạt lang thang không nơi nương tựa ở trong miệng ngươi kém xa quá đấy!
Danh Sách Chương: