Lúc Bồ Tát miếu sụp đổ, Bùi Phiền đã bị thương một chút, Ninh Dịch đau lòng cõng nha đầu, sau khi đáp xuống đất có chút không thích ứng kịp, cũng khập khiễng bước nhanh đuổi theo.- Tiền bối, mười năm này...
Từ Tàng biết hai người phía sau có một đống lời muốn hỏi.
Hắn không kiên nhẫn khoát tay áo, tức giận nói:- Mười năm? Sao các ngươi không bảo ta bắt đầu nói từ khi hoàng đế khai quốc Đại Tùy đối kháng với Yêu tộc ở Bắc Cảnh luôn đi?
Ninh Dịch cười gượng một tiếng.
Bước chân nam nhân dừng một chút, giọng nói hơi khàn.- Đó là một câu chuyện dài.- Ta sáu tuổi, Bùi Mân dẫn ta về Tướng quân phủ, phu nhân cùng tướng quân đối đãi với ta không tệ, bọn họ nuôi ta trưởng thành, dạy ta kiếm thuật, tiễn ta đi Thục Sơn.- Trong Tướng quân phủ, Bùi Mân dạy ta kiếm thuật, lên Thục Sơn, Triệu Nhuy dạy ta đạo thuật.
Nói đến đây, nam nhân dừng một chút:- Ta sáu tuổi luyện kiếm, mười sáu tuổi tiến vào Thục Sơn, ở trên núi đi theo Triệu Nhuy nhập đạo tu hành. Mấy trăm vạn tinh thần trên trời, ta một viên cũng xem thường. Thục Sơn đạo pháp trầm tích như núi, ta một quyển cũng không muốn niệm. Cho nên bọn họ nói ta ly kinh phản đạo, không tuân thủ quy củ, ta chỉ cho rằng bọn họ đánh rắm, từ trước đến nay cũng lười để ý tới.- Ta không coi ai ra gì, càng không có quy củ.
Ngữ khí Từ Tàng hờ hững nói:- Kiếm của ta là thẳng, đạo lý cũng thẳng. Hành tẩu thiên hạ, đạo đức nhân nghĩa ở trên đỉnh đầu ta, tinh thần cảnh giới ở dưới chân ta. Những người Thục Sơn kia ta nhìn không quen, rõ ràng không hiểu lại nói hiểu, rõ ràng đã hiểu lại làm bộ như không hiểu.- Người không cùng một đường, tự nhiên đi không tới một đường. Thời điểm ta phá Đệ Tam Cảnh đã dùng ròng rã bốn năm, có vài người cười nhạo ta không có thiên tư. Đám dung tài trong thảo lư kia tự nhiên không biết, ngày đầu tiên lấy được tâm pháp, ta đã nhìn thấy phiến tinh không trên đỉnh đầu rồi. Bốn năm không phá cảnh chỉ là ta đang chọn một tinh thần có thể nhìn trúng mà thôi.- Trước khi vào Thục Sơn, Bùi Mân tự mình đưa ta tới đây, nói ta là Kiếm Tiên Đại Tùy sau hắn, cả Thục Sơn ngóng trông, cho ta tài nguyên tốt nhất. Ngoại trừ Triệu Nhuy, bọn họ không biết ta là người như thế nào.
Từ Tàng hời hợt nói:- Điều ta không thích nhất chính là nhìn những vị thánh nhân kia nói đạo lý lễ nghĩa về thiên địa bao la ở trong sách. Cho nên tâm pháp, kinh thánh mà lão nhân của Thục Sơn đưa tới, ta một bộ cũng không xem. Ta chỉ đọc... quyển sách kia, Bùi Mân viết rất tốt.
Hắn liếc mắt nhìn Ninh Dịch một cái, nói:- Đây là một thói quen xấu, không nên học ta.- Sau đó ta phá vỡ Đệ Tam Cảnh, Triệu Nhuy đưa Tế Tuyết của hắn cho ta.
Từ Tàng nói tới đây, ánh mắt chậm rãi di chuyển, nhìn về phía dải vải đen treo ở đầu giường mình.
Trong phòng ánh lửa đung đưa, cửa sổ đóng chặt, bên ngoài gió lạnh như đao cắt, vù vù thổi tới.Đây là một khách điếm bình thường ở biên giới Đại Tùy.- Sau đó, ta đọc lại đạo tàng của Thục Sơn một lần.
Từ Tàng cảm khái nói:- Ta phát hiện lựa chọn không đọc sách năm đó thật sự là... quá đúng. Những người kia viết vừa thối nát lại không thú vị.- Tĩnh lặng suốt nửa năm, sau đó ta chọn ra một quyển sách duy nhất ta thích, đó chính là phản kinh mà Triệu Nhuy viết.
Phản kinh...
Ninh Dịch cảm thấy có chút buồn cười.
Từ Tàng cũng cười, thay đổi tư thế thành nửa nằm nửa ngồi trên giường, nói:- Tiếp theo Triệu Nhuy chết, sống thọ và chết tại nhà, có lẽ là đắc đạo thành tiên cũng không chừng? Hắn là một đạo sĩ, không khác nhiều lắm so với Chu Du, nhưng hắn không thích giết người. Quyển phản kinh hắn viết chính là lẽ sống của hắn, cuối cùng lại không sống được.
Từ Tàng nheo mắt lại, nhỏ giọng nói:- Cho nên ta thay hắn sống thành dáng vẻ hắn muốn sống.- Sau khi Triệu Nhuy chết, ta liền xuống Thục Sơn, đi Đại Tùy một chuyến. Bùi Mân là Kiếm Thánh của Đại Tùy, nhưng đệ tử hắn đề cử chỉ là một người tài trí bình thường, hạng người vô năng, bốn năm mới có thể phá vỡ tiền tam cảnh. Người như vậy, sau khi xuống núi sẽ chỉ làm Thục Sơn mất mặt. Ta lười nói, cũng lười tranh cãi cái gì. Thánh Tử năm đó đương nhiên là đem cho người khác, tên là gì... ta cũng không nhớ, nam nhân đó cuối cùng đã bị một kiếm của ta giết chết.- Tinh Thần Bảng của Đại Tùy xếp ta ở vị trí thứ ba, ta không quan tâm hư danh, nhưng lại có người quan tâm. Bằng hữu của Bùi Mân, địch nhân của Bùi Mân, bằng hữu của Thục Sơn, địch nhân của Thục Sơn... còn có bản thân Thục Sơn. Mãi cho đến sau này ta mới phát hiện, thì ra phần đông con người trên đời này đều quan tâm đến hai chữ danh và lợi.
Danh Sách Chương: