Ninh Dịch chợt nhớ tới những lời Từ Tàng từng nói.
Tình báo là một trong những thứ quan trọng nhất trên thế giới này.
Từ Tàng có thể mang theo mình và Bùi Phiền cư ngụ an toàn ở An Nhạc thành trong tháng đầu tiên, nói rõ hắn ít nhất cũng thành công xóa đi tình báo của ngoại giới.
Mà tản kiếm Từ Tàng mang tới, còn có tin tức mã tặc đến bên ngoài thành đúng giờ, nói rõ hắn có cách nào đó thu được tình báo chuẩn xác.
Trong ngõ hẻm tối đen, nam nhân cầm Tế Tuyết đi trước, Ninh Dịch và Bùi Phiền theo sát phía sau. Đi tới cuối hẻm, Từ Tàng dừng lại, sau đó vươn một tay ra.
Cứ như vậy, mặt tường được cuốn lên.Đó là một tấm chắn ngầm.
Khi tấm chắn được mở ra, phía sau vốn cũng không phải đầu cuối của con hẻm nhỏ, mà là một căn mật thất.- Ám Tông Thục Sơn tương tự với ty tình báo của Đại Tùy.
Từ Tàng quay đầu lại nhìn Ninh Dịch:- Ở khu vực ngoài rìa Đại Tùy, hành động khẳng định là xa xôi không bằng ty tình báo tại hoàng thành, nhưng trong phương viên ba nghìn dặm... đó là chủ nhân duy nhất.
Ninh Dịch có chút ngạc nhiên.
Trong căn phòng tối mờ xếp đầy hồ sơ. Dưới ánh nến, những gì còn sót lại nói rõ trước đó không lâu đã có người tới đây.
Trong đống hồ sơ trên bàn, Ninh Dịch tiện tay cầm lên một quyển, có tên là ‘Ta thấy Thái tử Đại Tùy say rượu ở thanh lâu’. Không đọc còn khá, vừa đọc đã bị dọa cho giật mình.
Thái tử Đại Tùy say rượu, lưu luyến nơi hoàng thành tròn nửa tháng, thiên tình báo thông thiên trên tay Ninh Dịch lại ca ngợi vị Thái tử này, cho rằng cách làm hoang đường đó rất hữu hiệu, thành công khiến hai vị hoàng tử sau lưng khinh thị hắn, một ngày nào đó sẽ đoạt quyền để thượng vị.
Ninh Dịch có chút lúng túng định bỏ xuống, thấy Bùi Phiền cũng cầm một quyển ‘Tình sử của Tam hoàng tử’ lên, không được tính là tình báo, hơi giống truyện dài hơn, có đầy đủ cốt truyện và các tình tiết. Quyển này nêu rõ Tam hoàng tử vừa gặp đã thương mười bốn vị nữ tử, khiến Tam hoàng tử trở thành một người vô tâm tranh quyền, chỉ là kẻ si tình tầm hoa vấn liễu.
Từ Tàng liếc mắt một cái, nói:- Có lẽ những tin tình báo này hơi sai lệch... Thái tử thật sự là một phế vật vô năng chơi bời phóng túng, còn Tam hoàng tử cũng đúng là kẻ hung ác.
Ninh Dịch thở dài, nói:- Những cái này thật vô nghĩa... Cũng may không liên quan gì đến ta.- Vô nghĩa?
Từ Tàng cười lạnh một tiếng:- Ngươi thì biết cái gì! Còn chuyện có liên quan hay không... rất nhanh ngươi sẽ biết.
Nam nhân đứng trước bức tường trong căn phòng tối, không quay đầu lại, bình tĩnh nói:- Ở đây chỉ có thể vào không thể ra, lúc này tình báo cực kỳ quan trọng. Ta đặc biệt hẹn gặp một vị đệ tử Thục Sơn, hẳn là rất nhanh sẽ đến, các ngươi chú ý hình tượng một chút.
Ninh Dịch và Bùi Phiền điều chỉnh y quan phục sức, sau đó đối mặt với phương hướng mà hai người đi vào.
Từ Tàng đứng đối diện bức tường ở phía sau bọn họ, không nói gì cả, chỉ nhíu mày.- Vù…Bức tường đối diện Từ Tàng tự động tách ra hai bên, Ninh Dịch và Bùi Phiền ngạc nhiên quay người lại. Ánh mặt trời chiếu đến, người vạch tường chính là một tên nam nhân mập mạp trẻ tuổi, cũng ngạc nhiên nhìn ba người.
Mập mạp nhận được mật lệnh của Thục Sơn, đi tới An Nhạc thành đưa một phần tình báo.
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, đứng trước mặt mình chính là nam nhân chỉ từng được thấy ở trên bức họa.
Người còn sống.- Từ, Từ sư thúc... ngài còn sống?
Sắc mặt mập mạp dại ra, quanh năm hắn bôn ba ở cảnh nội Đại Tùy, hầu như mỗi một tòa thành trì đều có thể thấy được bức họa của sư thúc nhà mình. Vinh hạnh hơn nữa, hắn còn thường xuyên nghe được tin tức sư thúc bị chém.
Trước đó vài ngày, tin tức về sư thúc ngày càng ít đi, mãi cho đến gần đây lại càng mai danh ẩn tích, khiến hắn cho rằng vị sư thúc đánh không chết này cứ như vậy đến cuối đời cũng khó bảo đảm có gặp được hay không.
Từ Tàng liếc mắt, nhẫn nhịn xúc động muốn dùng một cước đạp ngã mập mạp, tức giận nói:- Nói nhảm, số hiệu 327, Tô Phúc đúng không? Tình báo đưa ta, ngươi có thể cút.
Tô Phúc giật mình, vui vẻ hớn hở lấy một phong quyển trục từ trong túi bên hông ra, hai tay dâng lên, sau đó mở miệng lên tiếng, mỗi câu mỗi chữ đều thành khẩn không gì sánh được:- Tiểu sư thúc, tiền bối trên núi đều rất nhớ ngài. Ngày nào Tam sư thúc cũng ngóng trông ngài nhanh chóng trở về, sốt ruột đến muốn điên rồi.
Từ Tàng tiếp nhận tình báo, trong mắt hiện lên một tia cảm động, hắn vỗ vỗ vai mập mạp, nói:- Chuyển cáo cho Tam sư thúc của ngươi, nhiều nhất một tháng nữa, ta sẽ lên núi.
Tô Phúc rất khéo léo mở miệng:- Sợ rằng không chờ được một tháng. Nghe nói ngài bị chém ở Tây Lĩnh, Tam sư thúc vui vẻ đánh cược một nghìn lượng hoàng kim. Ngày mai mà ngài còn chưa về, đánh cược kết thúc, Tam sư thúc phải xuống núi trừ loạn mới có khả năng trả tiền.
Từ Tàng cười lạnh một tiếng, nói:- Sao hắn không cược một vạn lượng nhỉ? Ta ước gì hắn thua sạch cái nhà xí mà hoàng thành cấp cho người Lý gia kia.
Ninh Dịch và Bùi Phiền lúng túng gãi đầu một cái.
Hai mắt Tô Phúc sáng ngời, nói:- Tiểu sư thúc... Đây là đệ tử ngài mới thu sao? Thật là đẹp mắt, thoạt nhìn quả nhiên là nhân trung long phượng, nhất định sẽ là một trong hàng vạn kỳ tài hiếm có, thời gian tới tất nhiên sẽ xuôi gió xuôi nước, đại phóng quang minh, khẳng định là tiền đồ khác xa ngài.
Ninh Dịch có chút ngại ngùng, nghĩ thầm nam nhân mập mạp này miệng lưỡi thật ngọt, khích lệ có hơi quá mức.
Sau đó mập mạp ngồi xổm người xuống, nhìn nha đầu cười híp mắt nói:- Tiểu sư muội, ta là Tô Phúc, Tô trong thoải mái, Phúc trong Tô Phúc.Điệu cười xấu hổ của Ninh Dịch cứng ngắc treo ở trên mặt, thiếu nữ nắm tay áo hắn run nhẹ một trận, rõ ràng là đang nhịn cười.- Hắn tên là Ninh Dịch, đệ tử Triệu Nhuy mới thu.
Mập mạp nghe được cái tên "
Triệu Nhuy", sững sờ ngẩng đầu. Đối mặt với ánh mắt của Từ Tàng, sau đó hắn chợt hiểu ra, da mặt run lên, hô hấp cũng dồn dập.
Từ Tàng nhìn mập mạp, trêu tức nói:- Không phải nàng mà chính là hắn, nhìn cho kỹ chứ?
Tô Phúc ngạc nhiên quay sang nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, rõ ràng là còn nhỏ hơn mình mấy tuổi. Chợt thấy chuôi tản kiếm trong tay thiếu niên, hắn lại càng khiếp sợ nhìn về phía Từ Tàng.
Từ Tàng làm một động tác lắc đầu đối với hắn, ý bảo Tô Phúc không nên lộ ra, bình tĩnh nói:- Đừng gọi ta là tiểu sư thúc nữa... Hiện tại, tiểu sư thúc của Thục Sơn, chính là Ninh Dịch.
Danh Sách Chương: