Sáng sớm tỉnh lại, Từ Tàng thu thập đồ đạc xong xuôi. Ngoại trừ buộc chặt Tế Tuyết ra, hắn còn tìm chủ tiệm mua ba bộ đại bào màu đen mới tinh, lại thuê hai con ngựa.
Giao giới giữa Tây Lĩnh và Đại Tùy gió cát rất lớn, bình nguyên tiếp giáp với sa mạc, có một số đoạn đường không dễ cưỡi ngựa.
Ba người dắt hai con ngựa gian nan đi giữa sa mạc đầy cát vàng.
Ninh Dịch bọc trên lưng ngựa một tầng vải đen lóe lên bóng loáng. Chân nha đầu bị thương nhẹ, nàng nằm sấp trên lưng ngựa.
Thần sắc trên mặt ba người vừa mệt mỏi vừa mang theo sự phấn khởi... Giống như thương nhân đi đến một nơi có thể tìm được lợi ích to lớn.- Tây Lĩnh có thể thờ phụng Đạo Tông, Đông Thổ có thể thờ phụng Linh Sơn.
Từ Tàng mỉm cười nói:- Nhưng ở cảnh nội Trung Châu, những phàm nhân kia cũng tốt, thánh sơn cũng được, bọn hắn không thể có tín ngưỡng. Hay nói cách khác… bọn hắn chỉ có...- Hoàng đế.
Ninh Dịch bỏ bớt một từ nhạy cảm nào đó, nhíu mày nói:- Hoàng đế không cho phép xuất hiện biến số uy hiếp hoàng quyền của bản thân dưới mí mắt mình.- Đúng vậy... Bởi vì Đạo Tông cùng Linh Sơn quá chênh lệch, cho nên bọn hắn mới có thể sống sót.
Từ Tàng nhẹ nhàng cảm khái:- Đây là một chuyện đáng cân nhắc, ta không tiện phát biểu quá nhiều, cho nên những lời này nói đến đây thì nên dừng lại thôi.
Ninh Dịch tương đối đồng ý gật đầu.- Bắt đầu từ Tây Cảnh trường thành của Đại Tùy, một đường thẳng tắp kéo đến Đông Cảnh. Hai vị tướng quân thế gia trấn thủ biên quan, ở giữa kém ba vạn sáu ngàn dặm.
Từ Tàng quay đầu lại, nhìn thiếu niên phía sau vỗ vỗ mông ngựa, nửa người căng thẳng, nghiêm túc nói:- Đại Tùy rất lớn, thật sự rất lớn.- Lúc Hoàng đế đầu tiên khai quốc, bức Yêu tộc đến Đảo Huyền Hải ở Bắc Cảnh, hắn được coi là một vĩ nhân gần như ngang bằng thần linh, vốn nên vĩnh viễn Bất Hủ, một mực thống trị đế quốc này.
Từ Tàng nói đến thời lịch sử cổ xưa, mi tâm nhíu lại, nói:- Sau đó thì không rõ nguyên nhân vì sao... có lẽ là vì muốn gia cố trận pháp ở Đảo Huyền Hải, không chỉ có Hoàng đế đầu tiên, rất nhiều tồn tại cường đại đều lục tục bỏ mình.- Huyết thống của hoàng thất Đại Tùy vô cùng mạnh mẽ. Hoàng đế đời đầu được hoài nghi là tu hành giả cấp Bất Hủ. Huyết mạch cường đại của hắn lưu lại khiến bọn hắn có thể tiếp tục thống trị đại lục này. Sau đó, không ai đếm được bao nhiêu năm... ta nghĩ khả năng cũng sẽ không lâu lắm đâu.- Gia cố trận pháp, cho nên chết đi?
Ninh Dịch thầm nghĩ cái cớ như vậy thật sự là thường thấy ở trong sách, không chỉ quen mắt mà còn có rất nhiều, vì thế lắc đầu nói:- Ngươi nói Hoàng đế đời đầu của Đại Tùy là một vị Bất Hủ... Bất Hủ là cái gì?- Ta chưa từng nói Hoàng đế Đại Tùy là một tu hành giả Bất Hủ. Ta chỉ muốn nói hắn không nên dễ dàng chết đi như vậy. Mặc dù khi vị Hoàng đế kia ngã xuống biển đã tự mình đánh chết hai tu hành giả Yêu tộc cấp bậc Bất Hủ, nhưng theo sử sách ghi lại, chính Hoàng đế đời đầu đã nói hắn không phải Bất Hủ.
Ngữ khí Từ Tàng ngưng trọng một chút, nói:- Về phần Bất Hủ mà ngươi muốn hỏi, đó là một loại cảnh giới tu hành, cảnh giới tu hành cao nhất.- Suy cho cùng tu hành là để làm cho người ta biến thành người phi thường.- Con kiến hôi ngẩng đầu thấy được tinh không trên trời cao, tinh thần vĩnh hằng bất diệt. Đó là những gì tâm hướng tới, cho nên bọn hắn cũng muốn trở thành một viên trong số đó.- Tất cả mọi người đều sẽ chết, nhưng có một số người không muốn chết, vì vậy bọn họ muốn vĩnh viễn sống tiếp.- Con người đều sẽ chết, nếu như có rất ít người thành công trên con đường bất tử. Cuối cùng bọn hắn sẽ đứng trên tinh không, trở thành một viên tinh thần chói mắt nào đó, đạt được sinh mệnh vĩnh hằng. Lúc đó họ vẫn còn là con người sao?
Ninh Dịch mím môi, muốn nói lại thôi.
Hắn có một vài vấn đề muốn hỏi, nhưng vẫn cố nhịn được, chỉ nặng nề trả lời:- Những người không chết không phải là con người.- Đương nhiên không phải là con người, mà là thần.
Từ Tàng liếc nhìn hắn một cái, cũng không có chút kính sợ nào, ngược lại lười ứng phó nói:- À, đó là sự bất tử.
Gió cát thổi từng trận, Bùi Phiền vẫn nằm sấp trên lưng ngựa, hai tay chống cằm.
Nghe được chuyện hay, nàng trực tiếp hỏi:- Trở thành tinh thần trên trời, chẳng lẽ sẽ không chết sao?
Nàng hỏi vấn đề mà Ninh Dịch cũng muốn hỏi.
Từ Tàng dắt ngựa, không quay đầu lại:- Sẽ không.
Bùi Phiền tiếp tục hỏi:- Bất Hủ vĩnh viễn sẽ không chết, vậy làm sao lại bị Hoàng đế đầu tiên giết chết đây?
Thân thể Từ Tàng cứng đờ.Điều này trở thành một điều bí ẩn trong câu chuyện.
Bất Hủ vĩnh viễn cũng không chết, vậy làm sao có thể bị Hoàng đế đầu tiên giết chết đây?
Từ Tàng dắt ngựa đi ở phía trước, hắn vươn một tay ra, vén sợi tóc xám phiêu loạn trước trán ra sau tai mình, sau đó phát hiện câu hỏi này... thực sự rất thú vị.- Có lẽ là bởi vì Hoàng đế đầu tiên dùng kiếm, tu hành giả dùng kiếm luôn mạnh hơn những tu hành giả khác.
Từ Tàng nói lung tung cho có lệ:- Ừm, chính là như vậy. Chủ đề này có thể chấm dứt rồi.
Ninh Dịch trợn trắng mắt, nghĩ thầm vị tiền bối này phổ cập giáo dục thật sự quá tùy tâm sở dục.
Giữa sa mạc vàng, ba người không có đề tài, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc đi tiếp.
Ninh Dịch dắt đại hoàng mã, cảm thấy lực cản càng lúc càng lớn.
Hắn chưa bước vào con đường tu hành, dù cho nuốt một viên Tùy Dương Châu năm trăm năm, còn có một ngàn viên Tử Huyền đan Chu Du cho, cũng chỉ cảm nhận được một tia tu hành huyền diệu, khoảng cách phá vỡ Đệ Tam Cảnh không biết còn bao xa.
Cát bay đầy trời, đi khoảng hai ba canh giờ, Ninh Dịch vốn rất trầm ổn, nhưng bước đi dần dần không nghe sai khiến.
Danh Sách Chương: