Từ Tàng bình thản nói:- Còn vì sao ta không tới Bạch Lộc Động thư viện… Không phải như ngươi nghĩ, không phải do ta không muốn gặp nàng.
Nữ tử ngồi dưới đất hơi ngẩn ngơ, nghe ra chút ý khéo léo trong lời nói của nam tử.
Từ Tàng lại gác Tế Tuyết lên bả vai, cất bước rời khỏi.- Có thể gặp nhưng không cần thiết… Ngày nào cũng bị người khác đuổi giết, ta rất bận.
Sắc mặt nữ tử của Bạch Lộc Động thư viện tái mét.
Những lời này làm người khác rất tổn thương.
Từ Tàng bước tới núi hoang vỗ vai người mù, nói:- Lão nhị, đi thôi.
Người mù không biểu hiện gì, chỉ nói:- Đừng gọi ta là lão nhị.- Được.
Từ Tàng nhăn mày:- Lão nhị… ngươi nhìn gì thế?- ...
Người mù im lặng đặt tay lên thân kiếm bên hông, nói:- Gọi ta Nhị sư huynh.- Nhị sư huynh, ngươi đang nhìn gì đó?
Người mù với mái tóc nửa trắng thở dài, nói:- Nữ hài tử của Bạch Lộc Động thư viện ngồi đằng kia khóc đau lòng quá.
Từ Tàng nói:- Lão… Nhị sư huynh, ngươi rất thông minh, cả đời này sư đệ học không nổi.
Người mù lại thở dài, nói:- Nếu vị tiên tử của Bạch Lộc Động thư viện biết được chắc sẽ còn khóc đau lòng hơn nhỉ?
Từ Tàng chỉ có thể câm miệng.
Người mù lại nói tiếp:- Ngươi cứng rắn như thế, ta lại dịu dàng vậy, tại sao không ai thích ta chứ?
Tù Tàng tiếp tục im lặng.
Hai người cùng xuống núi.- Ngươi nói thật với ta một câu.- Hửm?- Ngươi giao nữ tử ở Cảm Nghiệp Tự cho ta có phải vì ta không nhìn được không?- Tất cả mọi người đều biết ngươi không thể nhìn thấy.- Ngươi hiểu ý của ta.
Từ Tàng hơi khựng lại, bất đắc dĩ nói:- Đúng vậy, nàng rất đẹp, không nên bị người khác nhìn thấy.- Bệnh của nàng đỡ hơn chưa?- Không đỡ lắm, phải dựa vào đan dược của sư tỷ. Ngày mùng một mười lăm mỗi tháng sẽ tái phạm, bây giờ vẫn chưa tới, còn nhiều thời gian.
Sau một lúc lâu, người mù mới lặng lẽ nói:- Nghe nói Thủy Nguyệt tiên tử của Bạch Lộc Động cũng rất xinh đẹp?
Từ Tàng thật thà:- Không so được, một người xinh bình thường, một người xinh kiểu hại nước hại dân.….
Lá rụng ào ào, Ninh Dịch điên cuồng lao đi trên đường.
Thiếu niên chạy trốn giống như một con trâu quật cường, giẫm lên cỏ vụn và lá khô, kình khí trên thân thể thổi phồng tay áo, tản kiếm chém bay gốc cây đại thụ lớn đến mức tận hai ba người ôm chặn đường hắn.
Chạy mới có thể thiêu đốt tinh huy.
Trong đầu Ninh Dịch chỉ còn một tia ý thức.
Hắn rất muốn trở lại cái sân nhỏ ở An Nhạc thành kia, Bùi Phiền còn đang ở đó chờ hắn.
Nhưng hắn không thể trở về, lúc này hắn có thể đè ép tinh huy, có thể tiến vào thành mà không gây ra oanh động hay không vẫn là một vấn đề. Nếu như trở về tiểu viện mà không khống chế được ý thức của mình... đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Hình ảnh trước mắt Ninh Dịch dần mơ hồ, thậm chí hắn không nhớ được mình vừa mới xách kiếm như thế nào, giết chết vị thủ lĩnh mã tặc Đệ Tứ Cảnh kia ra sao.
Hắn muốn phát tiết.
Cách duy nhất Ninh Dịch có thể nghĩ được là chạy đến một vùng hoang dã không người, sau đó chạy đến khi bản thân mỏi mệt không chạy nổi nữa.
Thiếu niên dùng sức vung tản kiếm chém ra xung quanh, kình khí như biển gầm xuyên qua hai tay áo. Những gốc cây khổng lồ nghiêng ngả một trận rồi lần lượt đổ rạp, khói bụi tràn ngập. Chúng không chịu nổi sự sắc bén của thanh tản kiếm này.
Trong bóng tối, cốt địch khẽ khàng run rẩy.
Thiếu niên điên cuồng mà chạy.
Suy nghĩ của hắn càng lúc càng trở nên lộn xộn.
Hắn chạy hết vùng núi hoang rồi xông vào rừng thẳm.
Xuyên ra rừng lại chạy lên ngọn đồi.
Chạy hết ngọn đồi lại chạy xuống đất bằng, cũng không biết mệt mỏi.Đến khi cảm thấy có chút mệt mỏi… Ninh Dịch đã chạy rất lâu, cốt địch nằm trong lồng ngực chấn động càng ngày càng nhanh. Hắn có thể cảm thấy cơn rét nóng luân phiên trong phổi không hề biến mất dù hắn đã chạy trốn đến kiệt sức.
Nhưng hắn chỉ có thể chạy về phía trước, dường như… đây sẽ là nơi kết thúc của hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, giữa nơi hoang vắng này lại có một ngôi chùa yên tĩnh.
Cảm Nghiệp Tự.…Nước nóng trong thùng gỗ vẫn còn đang tỏa hơi sương.
Gương đồng bị đánh đổ.
Trong phòng phần lớn là đồ làm bằng trúc, thùng tắm bằng trúc xanh, gáo múc nước làm từ trúc tím, còn có rèm trúc màu mực, cùng với chăn bông trắng tinh phủ trên giường trúc.
Chăn bông bị ai đó đau đớn túm lấy. Chiếc chăn quấn quanh người nọ, khăn tắm thì bị ném sang một bên.
Căn phòng ban đầu được sắp xếp gọn gàng giờ lại trở nên vô cùng lộn xộn.
Không gian tối tăm.
Ngọn đèn đã bị đánh đổ từ bao giờ, leo lắt giữa màn hơi nước.
Trên chiếc giường hẹp có hai bàn chân nhỏ vươn ra khỏi chăn, chúng trắng như ngọc, ướt sũng, giẫm lên ga trải giường tạo thành những vết lồi lõm. Chăn ấm quấn lấy toàn thân nữ hài, cả người nàng ẩm ướt nằm trên giường, một tay cầm chăn, tay kia nắm chặt gối bông.Đó là một nỗi đau đớn cùng cực.
Chỉ có những người đã trải qua mới hiểu.
Không khí trong phòng vô cùng mỏng manh, như thể có một vòng xoáy vô hình đang đè nặng trên đỉnh đầu nữ tử. Có thứ gì đó mênh mông tràn ra, cái giá phải trả... là nàng cấp thiết nuốt một cái gì đó ngay lập tức.
Nhưng vẻ mặt của nữ hài lại có vẻ hết sức bình tĩnh và khoan khoái, hàm răng quật cường cắn vào chăn. Nàng nhíu mày, nước mắt đong đầy khóe mi, giống như đã quá quen thuộc với nỗi đau này.
Nếu để cho kẻ nào nhìn thấy gương mặt của nàng... kẻ đó sẽ nuốt chửng nàng ngay tức khắc.
Nữ hài này là thứ trái cây ngọt ngào nhất trên thế gian.
Không ai có thể nhịn được.
Hôm nay nàng phát bệnh, sớm hơn tận mấy ngày. Hạt Tử thúc thúc ở Thục Sơn có đi nhanh cũng phải mất hai ngày mới có thể đến...Ý thức của nàng dần dần tan rã, khiến nàng bỗng cảm thấy có chút tuyệt vọng.Đột nhiên, nàng nghe được một tiếng gõ cửa rất nhỏ, hình như là một loạt tiếng gõ dồn dập.
Người nọ dừng ở ngoài cửa một lát, sau đó là tiếng gõ cửa hoảng loạn.
Trong bóng tối, suy nghĩ của nàng đã bay lên tận chân trời nào đó. Nghe được tiếng gõ cửa thăm dò, nàng biết là "
thuốc" của mình đến liền vội vàng ôm chăn chạy ra đến cửa. Nhưng lúc đi cũng ngã xuống vài lần khiến nàng càng hoảng loạn hơn, không biết vì sao, khi cách cánh cửa kia càng gần thì tim nàng càng đập nhanh.
Cảm giác này chính là cảm giác chờ mong sau khi đã trải qua một khoảng thời gian dài.
Nàng không hiểu cảm giác này... Chính xác thì nó có nghĩa là gì.
Khoảnh khắc mở cửa, giọng nói của thiếu niên cùng với ánh sáng đã soi rọi toàn bộ thế giới của nàng.- Có... ai không?
Từ Thanh Diễm đứng ở cửa, tay vẫn duy trì động tác kéo cửa trúc ra.Ánh sáng bên ngoài mềm mại và ấm áp làm sao, nhưng cả ngày hôm nay nàng đã không được nhìn thấy ánh mặt trời... vì không quen nên chợt cảm thấy sao mà chói mắt quá.
Sắc mặt nàng vốn đã trắng, nay gặp ánh nắng trông lại càng nhợt nhạt. Nàng ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt.
Dường như nỗi đau thấm vào tim tan biến trong chớp mắt, nhưng nàng vẫn chưa phát hiện ra.
Danh Sách Chương: