- Ta ngồi ở Tử Tiêu Cung bởi vì muốn xem kết cục cuối cùng của trận vây giết này.
Chu Du nhẹ giọng nói:- Ta rất mong chờ cái cảnh mà ngươi nói với ta vào mười năm trước. Ngươi không cần Tế tuyết cũng có thể phá vỡ rào cản ngăn trước mặt ngươi. Vì lời ấy mà ta vẫn luôn chờ ngươi cầm thanh kiếm sắt cũ mèm kia giết sạch tất cả bọn chúng. Chỉ là ta không ngờ... ngươi chẳng những không phá vỡ được rào cản kia, ngược lại còn ngã đau như vậy.
Giọng nói của Chu Du không mang theo một chút tình cảm nào:- Đệ tử Đạo Tông ta đã đi truy nã Tuyết Yêu, Thánh Tử của Tử Tiêu Cung vẫn bế quan chưa ra ngoài, vậy nên mới dẫn đến hành động thất bại. Nếu ngươi lấy được viên Tùy Dương Châu của Tuyết Yêu kia, hẳn là dùng nó xong ngươi có thể hồi phục một chút tu vi, ít nhất có thể để ngươi sống thêm một thời gian nữa.
Từ Tàng nhắm hai mắt lại, bình tĩnh nói:- Viên Tùy Dương Châu mà đến cả Thiên Cung Đạo Tông muốn cũng đã rơi vào tay Ninh Dịch.
Chu Du nghe được cái tên Ninh Dịch liền cảm thấy rất hứng thú.
Hắn lặng lẽ quay lại, liếc mắt nhìn qua.
Thiếu niên thiếu nữ phía sau, một người đang bận nhìn xuống phong cảnh bên dưới, một người tĩnh tâm lĩnh ngộ tinh huy ảo diệu.
Bên tai hai người, ngoại trừ tiếng gió thì không còn gì khác. Chu Du tiện tay lập ra một cái trận pháp cách âm rất nhỏ ở hư không xung quanh hai người đó.- Viên Tùy Dương Châu mà Ninh Dịch lấy được cũng phải có phẩm chất khoảng năm trăm năm.
Từ Tàng nghiêm túc nói:- Sau đó hắn nuốt rồi.
Chu Du có chút bất ngờ:- Nuốt?
Chủ nhân Tử Tiêu Cung trẻ tuổi nhưng mái tóc dài trắng như tuyết, hắn nhìn về phía thiếu niên phía sau với ánh mắt khó tin.
Y phục mộc mạc của thiếu niên bay phần phật trong cơn gió đang gào thét, vẻ mặt Ninh Dịch thoạt nhìn vừa hưởng thụ lại vừa trang trọng.
Hắn không ngừng hô hấp khí lưu cấp tốc từ trên cao, lồng ngực phồng lên rồi lõm xuống, tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ.
Từ đầu đến chân của hắn, dù có nhìn thế nào cũng chỉ là một người bình thường.
Một con người trần tục.
Không phải tu hành giả.- Thai châu của Yêu tộc được chia làm hai loại âm và dương, ngoại trừ những quỷ tu ở Nam Cương thì những loài khác gần như sẽ không hấp thu âm khí. Mà Yêu tộc thì ngược lại, phần lớn đều ngưng kết âm châu.
Từ Tàng hời hợt:- Nhân tộc tu hành tinh tú. Theo Yêu tộc, nếu gặp phải âm dương tương hợp chính là một loại thuốc bổ hiếm có. Người bình thường nuốt phải viên Tùy Dương Châu này sẽ bạo thể mà chết, tu hành giả có tâm pháp của thánh sơn có thể may mắn không chết, nhưng sẽ bị nó ép căng đến tàn phế.- Công dụng thật sự của nó là dùng để khuếch trương hồ chứa lúc phá cảnh, giúp hồ tinh huy trên lồng ngực ngưng kết lớn hơn một chút, hy vọng phá cảnh sẽ lớn hơn nhiều. Loại thuốc đại bổ như vậy lại bị hắn nuốt mất, nhưng hắn cũng không hề hấn gì, không bị ép căng đến chết, cũng không tàn phế.
Từ Tàng nở nụ cười:- Ninh Dịch đương nhiên không phải một người bình thường. Hắn ta là... một quái thai sinh ra đã kém cỏi. Chưa tu hành mà đã nuốt luôn một viên Tùy Dương Châu năm trăm năm. Muốn bước lên con đường tu hành, không biết còn phải nuốt mất bao nhiêu kỳ trân dị bảo.
Chu Du có vẻ hơi biến sắc:- Ý ngươi nói hắn có thiên phú dị bẩm sao?- Đương nhiên là vậy, hắn có thể nhận được sự tán thành của phiến cốt địch, nếu như có thể thuận lợi bước lên con đường tu hành, ngày sau chắc chắn sẽ được vạn người chú ý.
Giọng điệu của Từ Tàng mang theo một tia nhàn nhã, vui sướng khi người khác gặp họa:- Chu Du, ngươi cẩn thận suy nghĩ mà xem. Nếu hắn thật sự bái nhập Tử Tiêu Cung, đó chính là một cái động không đáy. Muốn hắn tiến vào tiền tam cảnh, ngươi chịu bỏ ra Tùy Dương Châu ngàn năm cho hắn hay sao? Đây chính là bảo vật mà các Thánh Tử hậu tam cảnh rất cần.
Chu Du hít sâu một hơi, nói:- Nếu hắn bằng lòng bái nhập môn hạ của ta, ta có thể tự mình đi Bắc Cảnh Đảo Huyền Hải, săn giết đại yêu ngàn năm cho hắn.- Có thể, Chu Du ngươi đương nhiên có thể.
Từ Tàng cười càng lúc càng vui vẻ:- Đừng nói Tùy Dương Châu một ngàn năm, cho dù là Yêu quân ba ngàn năm của Yêu tộc, hiện tại cũng chưa chắc là đối thủ của ngươi.
Nhưng sau đó thì sao? Đạo Tông các ngươi nói muốn hộ đạo thay hắn, đầu tiên là tiền tam cảnh, trung tam cảnh, hậu tam cảnh.
Còn chưa tới đệ thập cảnh, nửa sơn môn đã bị hắn ăn sập. Lúc phá được thập cảnh Mệnh Tinh thì nên làm cái gì bây giờ? Đưa Tam Thanh Các cho hắn ăn sao?
Chu Du trầm mặc.
Hắn quay đầu lại nhìn Ninh Dịch, đáy lòng dâng lên một cảm giác hết sức phức tạp.
Từ Tàng cảm khái:- Chu Du ơi Chu Du, ngươi vẫn còn quá trẻ.
Danh Sách Chương: