Trên mặt Triệu Niên Niên hiện lên nụ cười ẩn ý: “Hứa Thư, cậu có chuyện gì giấu mình phải không?”
“Chuyện gì chứ?” Người ngổi đối diện ngây thơ không biết cô ấy đang nói gì.
“Cậu và Thẩm tổng…” Cô ấy không nói ra lời phía sau, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ mờ ám thấy rõ.
“Được rồi, cậu đừng trêu chọc mình nữa.” Triệu Niên Niên cười cười, đưa điện thoại lại cho cô, “Thẩm tổng vừa gửi WeChat cho cậu, cậu mau trả lời đi.”
Hứa Thư cắn môi dưới, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ.
"Chúng mình thực sự không có gì," cô nói.
“Mình biết, mình hiểu rồi.” Cô gái ngồi đối diện vẫn như cũ cười, “Vậy mình đi tắm trước, cậu tự xem cậu muốn ăn cái gì đi.”
Hứa Thư gật đầu nhìn Triệu Niên Niên đi vào phòng tắm.
Quay đầu lại, cô nhìn tin nhắn của Thẩm Từ Sinh nhắn cho mình rồi rơi vào trầm tư.
Vài phút sau, Hứa Thư mới gõ chữ: [Được.]
Trận thi đấu mà Mạc Tri Hàng nói sẽ kết thúc vào buổi chiều ngày thứ Sáu.
Người ở đầu dây bên kia có lẽ đang bận, Hứa Thư chờ hồi lâu vẫn không thấy anh trả lời, cô liền trực tiếp thoát khỏi cuộc trờ chuyện để gọi đồ ăn đến.
Cô gọi những món mà Triệu Niên Niên thích ăn nhất.
Điện thoại rung lên, là Thẩm Từ Sinh trả lời.
Ông Thẩm: [Lục Nghiêu nói muốn mời em ăn tối. ]
Hứa Thư ngạc nhiên: [Tôi sao? ]
Ông Thẩm: [Ừ, chiều thứ 7 tôi sẽ đến đón em.]
Hứa Thư: [Được.]
Cô thật sự rất kinh ngạc, lần trước cô còn tưởng người nọ chỉ là lời mời mang tính khách sáo mà thôi.
Ai mà biết...
Cô thật sự không thể nghĩ ra được tại sao cậu ta lại muốn mời cô ăn tối.
Cửa phòng tắm mở ra, Triệu Niên Niên đi ra, không khỏi than thở: "Nước đang lạnh đến cóng người, vậy mà lại nóng lên đột ngột như vậy."
Hứa Thư buồn cười: "Hình như mình không gặp phải chuyện này."
"Này, cậu đừng tạo nghiệp chứ."
“Ngày mai, mình sẽ nói với quản lý ký túc xá xem máy nước nóng có bị hỏng không.” Cô nói tiếp, “Mình đã gọi đồ ăn rồi.”
Người đối diện lập tức hớn hở nói: "Để mình đoán xem, có phải món gà rán mà mình thích nhất không?"
Hứa Thư gật đầu, khẽ cười nói: "Ân, món cậu yêu thích nhất."
“Hứa Thư, cậu thật tốt.” Triệu Niên Niên muốn ôm cô lên xoay một vòng, “Cậu vẫn là người hiểu rõ mình nhất.”
Thật ra nguyên nhân là do Hứa Thư có tính cẩn thận.
Nửa giờ sau đồ ăn mới tới, hai người ngồi đối mặt nhau ăn, tắt đèn trên trần nhà rồi bật cái đèn nhỉ trên bàn lên.
Bầu không khí không tệ.
Triệu Niên Niên nói: "Nhân tiện, kỳ nghỉ đông này mình làm thêm kiếm được rất nhiều tiền."
"Tốt quá rồi."
"Sếp của bọn mình là một người tố, sau khi biết hoàn cảnh của mình, ông ấy còn trả gấp đôi tiền làm thêm giờ cho mình."
Hứa Thư gật đầu, đột nhiên nhớ đến câu hỏi mà nhiều người đã hỏi cô.
" Niên Niên, sau khi tốt nghiệp, cậu có định ở lại Nam Chiếu làm không?"
Đối với vấn đề này cô ấy cũng chưa nghĩ tới, cho nên có chút sửng sốt.
“Umm… Dù sao mình cũng không muốn về quê, nhưng hoàn cảnh của Nam Chiếu rất khó sống.” Triệu Niên Niên thở dài, “Nơi như thế này chỉ thích hợp với những người có tiền như Thẩm tổng vậy."
Cũng không phải là vô lý.
Rất nhiều sinh viên đại học sau khi tốt nghiệp không lựa chọn ở lại Nam Chiếu, mà đi đến các huyện nhỏ xung quanh, hoặc là trở về quê hương.
“Còn cậu thì sao?” Triệu Niên Niên cắn một ngụm lớn gà rán, mơ hồ hỏi.
“Mình?” Cô lắc đầu, “Mình còn chưa nghĩ tới.”
“Kỳ thực mình nghĩ, cậu không cần quá lo lắng.” Người đối diện tiếp tục nói: "Dù không nói đến năng lực của cậu, thì thầy Mạc cũng nhất định sẽ giúp cậu.”
Mấy năm nay, đúng là Mạc Tri Hàng đã giúp Hứa Thư rất nhiều, dù sao thì cô vẫn rất biết ơn người thầy này.
Thấy cô còn chưa hồi thần, Triệu Niên Niên bắt đầu nói đùa: "Nếu cậu và Thẩm tổng phát triển hơn nữa, mọi chuyện sẽ càng dễ dàng hơn, anh ấy nhất định sẽ để cậu ở lại Nam Chiếu, không cho cậu rời đi."
“Cậu nói vớ vẩn cái gì đấy?” Cô có chút xấu hổ.
"Thành thật mà nói, mình cảm thấy ý tứ của Thẩm tổng đối với cậu đã rất rõ ràng rồi."
Ý tứ? Hứa Thư không cảm thấy có bất kỳ ý tứ nào cả.
Việc mời cô đi ăn tối có thể là do bất chợt, lý do phủ nhận lời Triệu Niên Niên nói chỉ vì anh là một người tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Thư cũng không thể hiểu được, mọi việc anh làm đều không đúng cho lắm.
Hứa Thư cảm thấy nếu như anh thừa nhận mình không thích cô, sợ rằng cô cũng sẽ không tin, dù sao anh đối xử với cô rất đặc biệt.
Nhưng nó chỉ là đặc biệt mà thôi, có thể bây giờ đối xử với cô như thế này, thì sau này anh cũng có thể đối xử với những người khác như thế... Có lẽ chỉ là nhất thời mà thôi.
“Vậy sao.” Hứa Thư hoàn hồn, cười nói.
Dáng vẻ vẫn dịu dàng mà lãnh đạm với thế gian.
Thấy cô không cao hứng, Triệu Niên Niên cũng không nói đùa nữa: "Có điều, tất cả đều tùy ở cậu, dù sao chuyện tình cảm cũng cần cả hai người tự nguyện."
Cô khẽ "Ừ" một tiếng.
“Không vui sao?” Triệu Niên Niên hỏi.
Hứa Thư mỉm cười: "Không có, mình vừa mới nghĩ tới một chuyện trước đây."
"Chuyện không vui sao?"
Cô không phủ nhận.
“Quá khứ đã là quá khứ, sẽ không tái diễn lại nữa.” Triệu Niên Niên nghiêm túc nói: “Cho nên, Hứa Thư, con người phải nhìn về phía trước, hướng về tương lai.”
Thành thật mà nói, Hứa Thư rất ghen tị với thái độ lạc quan của Triệu Niên Niên, cô ấy có thể khai sáng cho cô và những người xung quanh cô ấy.
Cho dù mọi thứ có tồi tệ đến đâu, thù cô ấy cũng luôn cởi mở như vậy.
“Tương lai…” Hứa Thư l muốn biết tương lai sẽ như thế nào.
“Đúng vậy.” Triệu Niên Niên đổi một tư thế ngồi thoải mái, hùng hồn nói: “Tương lai của mình là có một công việc ổn định ở Nam Chiếu, sau đó tìm một người đàn ông đẹp trai giàu có để nuôi mình.”
Cô cười hỏi, "Và sau đó?"
“Sau đó, mình sẽ sa thải ông chủ của công ty để ông ấy trải nghiệm cảm giác bị sa thải là như thế nào.”
Hứa Thư chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Nghe... Cũng không tệ."
Thấy cô không còn phiền muộn nữa, Triệu Niên Niên hỏi: “Còn cậu, Hứa Thư, tương lai của cậu như thế nào?”
Bên ngoài ánh trăng dịu dàng, gió thổi vi vu.
"Mở một phòng triển lãm nghệ thuật." Hứa Thư nói.
"Còn gì nữa không? Có yêu cầu gì về tình yêu không?" Khi cô ấy nói đến đây, Triệu Niên Niên giống như một cơ quan hẹn hò mù quáng, nóng lòng giới thiệu đối tượng xem mắt cho Hứa Thư.
"Không có yêu cầu gì cả, miễn là phù hợp là được."
Nếu có thể, cô hy vọng rằng người yêu trong tương lai của cô có thể là một người chân thành.
“Phù hợp.” Triệu Niên Niên vuốt cằm, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
Vài giây sau, ánh mắt cô ấy sáng lên: "Này, mình nhớ ra mình có một người anh họ cao lớn đẹp trai, rất hợp với tính cách của cậu, thế..."
Triệu Niên Niên còn chưa kịp nói hết đã bị cô ngăn lại, cô nhét một chiếc đùi gà vào miệng Triệu Niên Niên.
“Mau ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất.”
Sau đó cô lấy bộ đồ ngủ vào phòng tắm tắm rửa, cô gái vẫn không chịu bỏ cuộc, hướng về phía cô hét lớn: "Cậu thật sự không nghĩ tới sao? Rất hợp với cậu, hơn nữa chiều cao của anh ấy là 1m83!"
"Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa," cô nói.
Cửa phòng tắm đóng để chặn âm thanh từ bên ngoài.
Hứa Thư nhìn mình trong gương rồi mỉm cười nhẹ.
Danh Sách Chương: