• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu ngón tay của Thẩm Từ Sinh gõ nhịp nhàng lên vô lăng, hết cái này đến cái khác, cùng với tiếng cần gạt nước trên kính chắn gió.

Hứa Thư đợi hồi lâu vẫn không có được đáp án, không phải anh không muốn trả lời, mà là trong lòng anh đang rất giằng co.

Những mẫu thuẫn như sợ dây vô hình trói buộc anh.

Thẩm Từ Sinh muốn nói cho Hứa Thư biết sự thật vì sao lúc trước anh lại theo đuổi cô, không phải vì anh thích cô ấy, cũng không phải vì anh thấy cô đặc biệt.

Đúng là đạo đức giả, anh nghĩ thầm.

Khoảng im lặng kéo dài cho đến khi chiếc xe dừng lại trước nhà, Thẩm Từ Sinh tắt máy xe cùng radio.

Môi anh mấp máy: “Thư Thư, anh…” Anh quay đầu nhìn vào mắt Hứa Thư, lời nói được sắp xếp rõ ràng lập tức biến mất, chỉ vì anh nhìn thấy hốc mắt Hứa Thư đỏ lên, hiển nhiên là cô đã khóc.

Suốt dọc đường Thẩm Từ Sinh không nhìn sang chỗ cô, nên anh không biếtbHứa Thư khíc từ khi nào.

“Sao vậy?” Thẩm Từ Sinh tháo dây an toàn, cúi người lau khóe mắt cô, “Em không vui vì anh không trả lời câu hỏi của em sao?”

Đây là ý nghĩ duy nhất của anh lúc này.

Hứa Thư nhìn đi chỗ khác, lắc đầu nói "không" rất nhẹ.

“Thư Thư.” Thẩm Từ Sinh hít sâu một hơi, giống như đang chuẩn bị, “Có những chuyện không biết nên nói với em như thế nào…”

Hứa Thư không biết Thẩm Từ Sinh đang nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy câu hỏi mà cô hỏi khiến anh khó mà trả lời.

Nếu anh tùy tiện nói lời dịu dạng, thậm chí là nói dối, cô cũng sẽ hoàn toàn tin tưởng anh.

Nhưng anh lại không trả lời.

Hứa Thư cảm thấy vô cùng thất vọng.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, mưa cùng sương mù đã hoàn toàn che khuất khung cảnh bên ngoài cửa kính xe, Hứa Thư nhắm mắt lại, chậm rãi điều chỉnh cảm xúc, Thẩm Từ Sinh im lặng nhìn cô.

Cảm xúc khó tả ẩn chứa trong đôi mắt ấy của anh.

Sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, Thẩm Từ Sinh vẫn chọn cách che giấu, giống như suy nghĩ trước đây của anh, có một số chuyện tốt nhất là cả đời này Hứa Thư không nên biết.

“Thư Thư.” Anh giơ tay vén tóc mai bên thái dương của cô ra sau tai, ôn nhu nói: “Anh thích em không chỉ bởi vì em đặc biệt.”

Hứa Thư mở mắt nhìn anh, "Vậy anh thật sự thích em sao?"

Hứa Thư hoàn toàn không thể nhìn ra loại thích mà cô muốn từ anh.

Có lẽ điều quan trọng nhất trong tình cảm là sự trung thực.

Thứ hai là cảm xúc mãnh liện vẫn còn sau khi thời gian tươi đẹp lúc đầu kết thúc.

Nhưng mỗi khi cô nghĩ đến việc trung thực, lòng cô lại thầm hỏi, cô quen anh có thật sự trung thực với anh hay chưa?

Hứa Thư không muốn giằng co nữa, cầm túi xách, đang định mở cửa xe xuống xe, cửa xe mới vừa mở ra một chút liền bị người bên cạnh kéo lại.

Sức lực rất lớn.

Cô hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Thẩm Từ Sinh, anh dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.

"Hứa Thư."

Trái tim Hứa Thư run lên, ngón tay anh vẫn còn đang run rẫy.

Vẻ mặt Thẩm Từ Sinhcó chút u ám, mày nhíu lại, dùng sức nắm lấy cổ tay Hứa Thư.

Cách đó không xa có một chiếc ô tô chạy tới, đèn pha chói mắt, Thẩm Từ Sinh che mắt Hứa Thư giúp cô che ánh sáng, trong nháy mắt anh cúi người hôn lên môi cô.

Anh nên nói gì đó, cho dù anh không muốn nói sự thật thì vẫn nên nói chuyện gì đó với cô.

Hai người tách ra, Thẩm Từ Sinh vẫn tiếp tục che mắt cô, Hứa Thư lại không hề cự tuyệt

“Thư Thư.” Không biết đêm nay anh đã gọi tên cô bao nhiêu lần, yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, trong lời nói có sự chân thành khó tả, “Anh yêu em.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Từ Sinh nói từ "yêu", vậy mà lại dễ dàng hơn anh tưởng.

Trước đây, anh chỉ thấy hai chữ này là gánh nặng, chỉ cần bị thứ này trói buộc, thì cuộc đời nhất định sẽ rất trói buộc.

Nhưng giờ phút này, anh cảm giác được lòng bàn tay bị lông mi của cô chạm vào, có chút ngứa ngáy, sau đó một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay anh.

Anh không biết những giọt nước mắt đó là do cô hạnh phúc hay buồn bã.

Thẩm Từ Sinh ôm cô vào lòng, cằm tựa vào vai cô, ngoài xe sấm chớp dữ dội, gió mưa như muốn thổi bay mọi thứ, nhưng trong xe lại là hơi ấm của họ.

*

Lúc hai người lên lầu, Hứa Gia Diệu vừa tắm xong đi ra.

“Sao chị lại về muộn thế?” Cậu bé bắt đầu lảm nhảm như ông cụ non, “Trời mưa to như vậy, ở nhà một mình em rất sợ đấy.”

Hứa Thư cười nói: "Không phải em nói mình là nam tử hán sao?"

Hứa Gia Diệu xếp bằng ngồi trên sô pha, nhỏ giọng đáp lại: "Nam tử hán cũng có cái sợ chứ?"

"Phải rồi." Hứa Thư nhớ tới một chuyện, nói: "Ngày mai không phải em còn đi học sao? Mau đi ngủ sớm đi."

Hứa Gia Diệu bất mãn, bất đắc dĩ nói, "Mấy giờ rồi?"

Hai tay Hứa Thư chống nạnh, chuẩn bị nói nhảm, Hứa Gia Diệu thấy thế liền đứng dậy, bịt tai đi về phòng, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Không nghe, không nghe..."

Cửa bị đóng lại, trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Từ Sinh và Hứa Thư.

Kỳ thật không phải trước đây hai người chưa từng ở riêng, mà vì lần này lại ở nhà riêng của Hứa Thư, vẫn cảm thấy có chút khó diễn tả.

“Hôm nay anh ngủ phòng của em đi.” Hứa Thư đột nhiên nói.

Anh hỏi: "Vậy em ngủ ở đâu?"

"Đương nhiên là ngủ ở phòng mẹ em."

Ánh mắt Thẩm Từ Sinh dừng trên mặt đất, tùy ý "Ồ" một tiếng.

Hứa Thư không biết anh đang nghĩ gì, nửa đùa nửa thật nói: "Hay là anh muốn ngủ với em trai em, thằng bé rất phiền phức, tối ngủ không chỉ nghiến răng, mà còn hay đá chăn."

Thẩm Từ Sinh híp mắt, không vui hỏi: “Dữ vậy à?”

“Khi còn bé, thằng bé rất sợ sấm sét, không thể ngủ với mẹ em, thì sẽ đến ngủ với em.” Cô cảm thấy hơi buồn cười: “Thế anh có muốn vậy không?”

Thẩm Từ Sinh sờ sờ chóp mũi, mở mắt ra nói nhảm: “Em cũng rất sợ sấm sét.”

“Vậy anh ngủ với thằng bé đi.” Cô đáp.

Thẩm Từ Sinh: "......"

“Được rồi.” Anh cười nhìn xung quanh, kéo cô đứng dậy, “Đưa anh về phòng đi.”

“Thật à?” Hứa Thư khó hiểu, nhưng vẫn dẫn anh về phòng.

Bật đèn lên, mọi thứ trong phòng lập tức hiện rõ ra, toàn bộ bố trí trong phòng đều có màu sắc ấm áp, rèm cửa màu hồng dịu dàng.

Thẩm Từ Sinh nhìn xung quanh tỏ thái độ anh rất hài lòng, anh ngồi trên giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, Hứa Thư hiểu ý liền ngồi xuống.

Ánh mắt của hai người nhìn vào mặt bàn, trên đó đặt vài cuốn sách, nhưng lại không hề lộn xộn.

"Em sẽ làm gì nếu anh không gặp em?"

Thẩm Từ Sinh cười: “Vậy thì đi tìm em.”

“Vô vị.” Hứa Thư tiếp tục nói: “Ngay cả em là ai anh cũng không biết, thì tìm em kiểu gì?”

Thẩm Từ Sinh nắm tay cô, chậm rãi nói: “Nhưng không có em, anh cũng không biết mình phải làm sao đây?”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK