• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng ăn rơi vào tĩnh lặng, Tần Nhiêm muốn nói gì đó, lại thấy Thẩm Từ Sinh khẽ nhíu mày, thì liền nhịn xuống.

Xem ra tâm trạng anh lúc này không được tốt lắm.

“Nếu như cô muốn về nhà, tôi sẽ kêu tài xế đưa cô về.” Thẩm Từ Sinh đứng dậy đi lên lầu.

Người trên sô pha đứng lên, "Không, em, em không muốn về nhà."

Thẩm Từ Sinh dừng bước, quay đầu liếc nhìn cô ta một cái, chậm rãi nói: “Tôi sẽ bảo má Trương dọn dẹp phòng khách trên lầu cho cô ở.”

“Nhưng mà.” Tần Nhiêm bước nhanh đến bên cạnh anh, vươn tay bắt lấy ống tay áo của anh, “Không phải phu nhân nói để em ngủ trong phòng anh sao?”

Lời nói của cô ta quá chân thành, cứ như cô ta đang bày tỏ tâm tư của mình với người trước mặt vậy.

Nhưng Thẩm Từ Sinh, sao có thể không hiểu nội tâm của cô ta chứ.

Anh không nói gì, một mình đi về phía trước, Tần Nhiêm đi theo anh vào phòng.

Cửa sổ mở một nửa, gió thổi vào bên trong, cô ta ngồi xuống ghế sofa trong phòng, tò mò nhìn xung quanh.

Đồ trang trí cùng đồ đạc trong phòng đều mang theo một vẻ lạnh lẽo cùng buồn bã, thứ duy nhất ấm áp trong căn phòng này là ngọn đèn.

Tần Nhiêm nghĩ, ngọn đèn này ấm áp hơn Thẩm Từ Sinh rất nhiều.

Có tiếng gõ cửa, là má Trương.

"Thiếu gia, phu nhân bảo tôi tới đưa quần áo cho Tần tiểu thư thay."

"Ừm, vào đi."

Tần Nhiêm vội đứng dậy đưa tay đón lấy.

Cánh cửa được mở ra rồi đóng lại, cô ta đứng đó không biết phải phản ứng thế nào.

"Tôi đi tắm trước."

Thẩm Từ Sinh phớt lờ cô ta.

Ánh trăng đêm nay đẹp dịu dàng, Thẩm Từ Sinh đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, không biết cô gái kia có đến tham dự không.

Người trong phòng tắm không biết ra ngoài từ lúc nào.

Cô ta mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, mái tóc bồng bềnh được cô ta xõa trên vai.

Cô ta nhẹ nhàng đi phía sau Thẩm Từ Sinh, ôm lấy anh từ phía sau.

"Em biết anh không thích em, " giọng nói có chút nghẹn ngào, "nhưng chúng ta còn phải sống với nhau lâu dài, có thể từ từ giao tiếp với nhau, anh muốn cái gì em đều có thể cho anh."

Tần Nhiêm nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm của anh, hai tay càng ôm chặt hơn.

Thẩm Từ Sinh từ đầu đến cuối cũng không nói một lời, người phía sau anh càng mạnh dạn bước đến gần anh hơn rồi đưa tay cởi áo khoác của anh ra.

Cổ tay bị anh nắm lấy, lãnh đạm nhìn cô ta, "Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, bây giờ hủy bỏ tiệc đính hôn vẫn chưa muộn."

Tần Nhiêm khó hiểu hỏi: "Tại sao lại hủy bỏ?"

"Bởi vì tôi không thích cô, cô lấy tôi cũng không có ích lợi gì."

Cô ta cười: "Anh có thích em hay không cũng không sao, huống chi là nói đến lợi ích."

“Còn có lợi ích mà anh vừa nói.” Tần Nhiêm xoa xoa cổ tay, chậm rãi nói: “Anh là thương nhân, cho nên anh phải hiểu rõ, lựa chọn đúng đắn nhất của anh chính là liên hon với gia tộc của tôi.”

"À, tôi không có sự lựa chọn rồi dao?"

Cô ta không nói gì, dùng đầu ngón tay chạm vào vai anh, muốn làm tiếp một bước lại bị Thẩm Từ Sinh ngăn lại.

Thẩm Từ Sinh lùi lại một bước, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng rộng.

Cả hai đều không nói gì, đôi mắt của Tần Nhiêm hơi đỏ.

Cô ta cảm thấy mình đã làm đến mức này, nhưng người đối diện vẫn lạnh lùng như vậy.

"Em cũng không muốn làm anh khó xử."

“Trên đời này không ai có thể làm khó tôi cả, kể cả cô cũng không thể,” Thẩm Từ Sinh liếc nhìn cô ta một cái, ngữ khí khinh thường nói, “Cô là cái thá gì chứ?”

Cánh cửa được mở ra rồi lại đóng lại.

Tần Nhiêm giống như bị hút hết linh hồn, cô ta ngả ngồi trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn về một điểm không xác định.

Lúc đầu, cô ta nghĩ anh đã hiểu tất cả, nhưng không ngờ anh chỉ là đang thỏa hiệp tạm thời mà thôi.

Suy cho cùng tất cả chuyện này anh chỉ diễn cho Tần phu nhân thấy mà thôi.

Khi chỉ có hai người họ, anh vẫn là anh, một người thờ ơ, lạnh lùng với mọi thứ.

*

Hơn mười giờ, Hứa Thư vẫn đang chán nản ngồi trên ghế đọc sách.

Di động bên cạnh rung lên, cô liếc qua liền thấy là tin nhắn của Triệu Niên Niên.

Triệu Niên Niên: [Cậu rảnh không?]

Hứa Thư: [Chuyện gì à?]

Triệu Niên Niên: [Ra ban công nhìn cái đi.]

Hứa Thư đứng dậy, đi đến ban công, nhìn xuống, cô thấy Phó Văn Đông đang cầm một bó hoa lớn, xung quanh xếp rất nhiều nến.

Nhiều người vây kín, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Phó Văn Đông không quan tâm đến chuyện xung quanh, hắn đã quá quen thuộc với đèn flash của camera rồi.

Hứa Thư vội vàng hỏi Triệu Niên Niên xảy ra chuyện gì vậy.

Triệu Niên Niên: [Rất rõ ràng mà, cậu ta muốn tỏ tình với cậu.]

Dấu chấm hỏi trên đầu Hứa Thư càng nhiều hơn, cô thật sự không biết chuyện này.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng cô cũng nhớ ra.

Cô thấy Phó Văn Đông cả ngày ồn ào nên cô đã chặn hắn rồi.

Rất nhanh, người đối diện lại gửi đến một tin nhắn: [ Sao không xuống đi, cậu ta nói cậu mà không xuống thì cậu ta sẽ không về.]

Hứa Thư: [Người quản lý đâu rồi? ]

Triệu Niên Niên: [Nếu người quản lý có thể lo được thì đã không còn đến giờ này rồi. ]

Người ở dưới lầu ngày càng nhiều, cô âm thầm thở dài, quyết định đi xuống lầu.

Khoảnh khắc cánh cửa ký túc xá mở ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô.

Hứa Thư không trang điểm, cô ăn mặc đơn giản, mái tóc dài được buộc sau đầu, ánh nến vàng ấm áp khiến cô trông thật dịu dàng hơn rất nhiều.

"Cô xuống rồi."

Cô không trả lời, cô cau mày hỏi: "Cậu làm cái gì vậy?"

“Tỏ tình.” Người đối diện thản nhiên nói: “Đừng nhìn tôi chuẩn bị vội vàng, nhưng nếu cô thật sự ở bên tôi, tôi nhất định sẽ đối tốt với cô.”

Hứa Thư hít một hơi thật sâu, không nói nên lời.

"Thế nào, đồng ý rồi sao?"

“Tôi không đồng ý.” Hứa Thư khẽ nhíu mày, “Cậu đi ngay đi.”

Nhiều người còn đang xem chuyện vui, ánh mắt của họ háo hức như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Không biết vì sao, cô lại nhớ đến ngày cùng Thẩm Từ Sinh tham gia tiệc sinh nhật của Lục Nghiêu, những người đó trong bữa tiệc đó cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.

“Đừng đi.” Phó Văn Đông nói.

Hứa Thư không vui, "Cậu có biết cậu đang đem đến phiền phức cho tôi không?"

Bởi vì thời gian này Phó Văn Đông luôn theo sát Hứa Thư, nên có rất nhiều cô gái đã nhìn ra gì đó rồi.

Người bình thường nhìn thấy Hứa Thư, thì chỉ ở sau lưng cô mà đánh giá.

Trong đó cũng có những fan hâm mộ cuồng nhiệt của Phó Văn Đông, thậm chí có người còn cố tình đăng bài nói Hứa Thư năng ngực, nếu không thì Phó Văn Đông sao có thể yêu cô được chứ.

“Phiền phức?” Hắn làm việc gì cũng chỉ nghĩ đến mình, hắn thích cô mà lại gây ra phiền phức cho cô là thế nào chứ.

Hắn không có quyền thích một người sao?

“Đúng vậy, rất phiền phức.” Hứa Thư tiếp tục nói: “Sau này đừng làm chuyện như này nữa.”

Cô có thể đoán được, ngày mai trên diễn đàn trường nhất định sẽ là chuyện của cô và Phó Văn Đông.

Tiêu đề ần này có thể còn xấu hơn lần trước nữa kìa.

Hứa Thư không tiếp tục suy nghĩ nữa, quay người đi lên lầu.

Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng không biết đã rời đi lúc nào.

Nửa đêm trời đổ mưa, những giọt nước từ mái hiên rơi xuống tí tách.

Hứa Thư không ngủ được, nhìn trần nhà màu trắng rồi lại suy nghĩ lung tung.

“Hứa Thư?” Là giọng của Triệu Niên Niên.

Cô trả lời, "Có chuyện gì vậy?"

“Cậu còn chưa ngủ à?” Triệu Niên Niên cười xoay người nói tiếp, “Mình ngủ không được.”

Hứa Thư nhắm mắt lại nói: "Mình cũng vậy."

"Buổi tối đã xảy ra chuyện thật à?"

Cô không phủ nhận.

“Nghe nói cậu ta chưa từng tỏ tình với bất kỳ cô gái nào.” Triệu Niên Niên lại hỏi: “Cậu không thích mẫu đàn ông như thế sao?”

Hứa Thư lắc đầu: "Mình không thích."

Hay đúng hơn là cô không thích Phó Văn Đông.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK