Hai người thanh toán rồi rời đi.
Một tay Thẩm Từ Sinh cầm túi đồ, một ta nắm tay cô.
Hoàng hôn dần xuống, nhuộm cả bầu trời đều là màu cam, không thể nhìn thấy đường chân trời ở đâu nưac.
Sau khi về đến nhà, Hứa Thư vào phòng thay ra một bộ quần áo bình thường.
“Anh cứ ngồi đi,” cô nói.
Anh không vào và gây rắc rối là tốt lắm rồi.
“Em không mệt sao?” Thẩm Từ Sinh cười hỏi.
Câu hỏi không nhận được câu trả lời, cô gái quay người đi vào bếp.
Người ngồi trên sô pha rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi đó xử lý công việc.
Khi anh bận rộn với công việc, vẻ mặt anh rất nghiêm túc, lông mày hơi cau lại, không khí xung quanh anh tỏa ra mùi nghiêm túc khó tả.
Đến mức sau khi Hứa Thư nấu xong, cũng không dám vội vàng lại cắt ngang.
Như có chuyện gấp xảy ra, Thẩm Từ Sinh đứng dậy đi ra ban công gọi điện thoại.
Hứa Thư ngồi vào bàn, chống cằm nhìn bóng lưng của anh.
Bóng lưng cao lớn thẳng tấp giống như cây đại thụ vậy.
Như nhận ra ánh mắt nóng bỏng của cô, Thẩm Từ Sinh quay đầu lại.
Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn ban đầu đã biến mất không còn một dấu vết.
Tốc độ thay đổi khuôn mặt của người này thực sự quá nhanh.
Thẩm Từ Sinh quay đầu đi rồi nói gì đó, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
"Sau này em không cần phải đợi anh vậy đâu," anh nói.
Hứa Thư không nói gì, chỉ gật đầu.
Không khí yên lặng, cả hai đều không lên tiếng.
“Có chuyện gì à?” cô hỏi.
“Ừ.” Thẩm Từ Sinh rất ít nói chuyện công việc với cô, “Dự án xảy ra chút vấn đề, ngày mai anh phải đi công tác.”
Đôi khi nghĩ đến, cô thấy anh thực sự rất bận rộn.
Nhưng anh vẫn dành thời gian để ăn cơm với cô.
Thẩm Từ Sinh chưa bao giờ thiếu lễ tiết hay những chi tiết nhỏ nên có dành cho Hứa Thư.
Ít nhất, bản thân cô cũng nghĩ như vậy.
Bữa ăn khá ấm áp, sau khi ăn xong Hứa Thư vào bếp rửa chén, Thẩm Từ Sinh đi theo cô vào.
“Anh có thể giúp gì không?” anh hỏi.
Cô quay đầu cười nhìn anh, sau đó lại nhìn lại, "Không gây rắc rối cho em là được."
“Rắc rối gì chứ?” Nói xong câu này, Thẩm Từ Sinh xắn tay áo chuẩn bị hành động.
Hứa Thư vội vàng ngăn lại, “Thật sự không cần.” Cô hất cằm ra hiệu ra ngoài, “Mau ra ngoài ngồi đi.”
Thẩm Từ Sinh không di chuyển.
Nhớ lại hai người thân thiết với nhau như thế nào, anh đột nhiên có cảm giác của một gia đình.
Hứa Thư từng yêu cầu anh làm việc nhà.
Một phần vì cô cảm thấy xấu hổ khi ra lệnh cho anh, một phần là vì cô lo lắng anh không biết làm.
Cô sợ anh không làm được tốt bằng cô.
Cô không biết Thẩm Từ Sinh có nghe lời cô không.
Anh đứng phía sau cô, dùng ánh mắt yên tĩnh nhìn cô.
Hứa Thư tiếp tục rửa chén hỏi anh: "Nếu anh đi công tác, thì đi bao lâu?"
"Chưa xác định được thời gian."
Cô nói 'ồ' rồi không nói gì nữa.
Thẩm Từ Sinh đột nhiên ôm cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô.
Có mùi hương nhàn nhạt của cây dành dành, là mùi nước hoa của Hứa Thư.
Không mạnh mẽ, nhưng lại rất ngọt ngào.
"Nếu nhớ anh, anh sẽ phái Trương Hàng đến đón em?"
Việc này là bàn bạc với cô, còn việc đến hay không là do cô quyết định.
Hứa Thư lấy khăn giấy ra để lau khô tay, sau đó quay lại đối mặt với anh.
"Thầy Cốc nói ông ấy sẽ cho em hai ngày nghỉ."
Thẩm Từ Sinh nhướng mày, “Hả?" rồi ra hiệu cho cô tiếp tục.
“Nhưng em phải về nhà.” Hứa Thư giải thích, “Mẹ em đã nhiều lần giục em rồi.”
Mấy ngày nay cô không ở cùng anh nhiều, nói đến chuyện này, cô còn cho rằng nhất định vị sếp lớn nào đó sẽ thay đổi sắc mặt.
Nhưng lại không.
Thẩm Từ Sinh cúi xuống, chống tay vào hai bên bàn đá cẩm thạch, Hứa Thư bị vây giữa anh và chiếc bàn.
“Đã đến lúc nên trở về ở với mẹ em rồi.” Anh nói tiếp: “Sau này có thời gian anh sẽ về với em.”
Hứa Thư nâng mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Người đối diện lập tức nhìn thấy.
“Sao vậy, em cảm thấy quen anh rất xấu hổ sao?” Thẩm Từ Sinh buồn cười hỏi.
Cô lắc đầu, "Không phải."
"Ừ?"
Cũng nên nói chuyện nghiêm túc về chuyện này rồi, nhưng trái tim của Hứa Thư như bị thứ gì đó chặn lại, khiến cô bối rối.
Đôi mắt rũ xuống, hàng mi rung rung.
Cô đưa tay chạm vào cúc áo khoác của anh, chậm rãi nói: "Em lo lắng, mẹ em không thích anh."
Những lời này khiến Thẩm Từ Sinh bật cười, ngực anh run lên.
"Sao lại không thích chứ?"
“Đương nhiên không phải tại anh.” Hứa Thư chớp mắt nhìn anh, “Là bởi vì tính tình mẹ em rất kì lạ.” cô không biết nói dối, đành phải nói: “Dù sao... dù sao cũng không dễ nói chuyện."
Thẩm Từ Sinh không tiếp tục hỏi sâu vào nữa, chủ đề này vội vàng kết thúc.
Mặc dù chủ đề đã kết thúc, nhưng Thẩm Từ Sinh vẫn duy trì tư thế ban đầu, anh hoàn toàn không có ý định buông người trong lòng ra.
Bây giờ chắc đã bảy tám giờ tối.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn lại, cho đến khi hai cái bóng trên mặt đất hoàn toàn chồng lên nhau.
Hứa Thư nhắm mắt bị động tiếp nhận nụ hôn của anh.
Về mặt này, cô kém hơn anh rất nhiều.
*
Đưa Thẩm Từ Sinh xuống lầu, mặt Hứa Thư vẫn còn đỏ.
“Sao mặt em đỏ thế?” Anh cố ý trêu chọc cô, vươn tay sờ trán cô đo nhiệt độ, “Phát sốt à?”
Cô lườm anh một cái, quay đầu đi chỗ khác lười đôi co với anh.
Đây là lần đầu tiên Hứa Thư mạnh dạn như vậy, mà vị sếp lớn nào đó lại rất thích thú với với chuyện này.
Anh thích cô như vậy, cô dễ mất bình tĩnh cũng rất dễ xúc động.
Chỉ cần Hứa Thư hạnh phúc, anh chấp nhận làm tất cả mọi thứ.
Gió thổi qua, lá cây phát ra tiếng xào xạc.
“Anh đi đây.” Anh đút hai tay vào túi quần.
“Vâng.” Cô vẫn nghiêng đầu, “Đi đường cẩn thận.”
Đầu lưỡi áp vào má, Thẩm Từ Sinh cố nén cười.
"Em định cả đời không thèm nhìn anh luôn sao?"
“Không nhìn.” Cô lập tức trở nên bướng bỉnh.
Thẩm Từ Sinh thấy tất cả sự kiên nhẫn của anh đã dành hết cho cô gái này rồi.
Anh đi tới trước mặt cô, ai biết cô gái này lại không biết xấu hổ quay đầu sang hướng khác.
Làm cho tâm trí anh rối bời.
“Này.” Thẩm Từ Sinh đi tới nắm tay cô, bắt đầu ôn nhu dỗ, “Lần sau sẽ không như vậy nữa, thật đấy.”
Nhớ lại cảnh trong bếp...
Anh nói thật, anh như mất hết kiểm soát.
Nếu cô không đẩy anh ra thì có lẽ đã xảy ra chuyện không nên có.
“Mau đi đi.” Hứa Thư thậm chí không thèm nhìn anh nói
“Đừng đuổi anh đi chứ.” anh nhàn nhạt nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Chờ thêm mười phút nữa.”
“Vậy em lên trước.” Hứa Thư nói.
“Hứa Thư.” Thẩm Từ Sinh nhanh chóng nắm cô lại, chân thành nói: “Đừng phớt lờ anh mà, em có thể dùng cách trừng phạt khác.”
Làm thế nào để trừng phạt anh đây, cô thực sự vẫn chưa thể nghĩ ra bất kỳ cách nào khác.
"Vậy cho anh nợ trước đó."
Cô cũng "cầm tay" anh lại, Hứa Thư cứng nhắc nói.
“Được, anh nợ em.” Lần đầu tiên anh cảm thấy bị người khác “hành hạ” mà thấy buồn cười, anh ôm cô vào lòng, lẩm bẩm nói: “Anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Danh Sách Chương: