"Anh bảo dẫn Hứa Thư đến là có mục đích gì?" Triệu Niên Niên tiếp tục nói: "Chắc anh không chỉ muốn chọc giận thầy Mạc, mà còn muốn chọc giận cả Hứa Thư, đúng chứ?"
Thẩm Từ Sinh lại bắt một cô gái tốt như vậy đến đó chịu khổ.
Sau bao nhiêu năm trong giới, đối với anh mánh khóe cỏn con như vậy chẳng là gì cả.
“Tôi không muốn chọc giận cô ấy.” Thẩm Từ Sinh trầm mặc một lúc, ngữ khí trở nên dịu dàng, “Nhưng hình như tôi thích cô ấy mất rồi.”
Triệu Niên Niên mở to mắt, hơi thở như ngưng trọng.
Thật không thể tin được những lời như thế này lại thốt ra từ miệng của Thẩm Từ Sinh.
Nhưng khi suy nghĩ lại, cô cảm thấy Hứa Thư quả thức rất hấp dẫn người khác.
Người như Thẩm Từ Sinh, đã quá quen với những buổi yến tiệc xa hoa, lộng lẫy, những người con gái xung quanh anh đều là vóc lượn sóng, môi đỏ.
Đột nhiên gặp một cô gái như Hứa Thư, vẻ ngoài bình thường, tâm hôn trong sáng nên anh có thể không thích được sao.
“Thật sao?” Triệu Niên Niên kết thúc suy nghĩ, trở lại trọng tâm.
"Không thể nghiêm túc hơn."
Triệu Niên Niên không nói nên lời.
Trầm mặc hồi lâu, cô mới nói: "Tuy không biết ngày đó anh sẽ làm cái gì, nhưng nếu anh thừa nhận anh thật sự thích Hứa Thư, thì anh nhất định không được làm chuyện tổn thương cô ấy đó."
Triệu Niên Niên nói tiếp: "Tôi sẽ đưa Hứa Thư đến đó đúng giờ."
Nói rồi cô lập tức cầm túi cùng thiệp mời rời đi.
Thẩm Từ Sinh vẫn giữ nguyên tư thế đó, nhưng nụ cười trên mặt anh đã biến mất hoàn toàn.
Như thể người vừa thẳng thắn nói câu "tôi thích cô ấy" không phải là anh vậy.
*
Trước khi trở về ký túc xá, Triệu Niên Niên ghé vào nhà ăn mua cho Hứa Thư vài món.
Vừa mở cửa, vừa định nói chuyện, liền phát hiện cô lại đang nằm trên bàn mà ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào, trên người Hứa Thư như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.
Triệu Niên Niên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là không có tiền đồ mà."
Lúc Hứa Thư tỉnh dậy thì trời đã tối, trong ký túc xá không bật đèn, Triệu Niên Niên đang đeo tai nghe xem TV.
“Niên Niên?” Vì quá tối, nên cô ngập ngừng gọi một tiếng, nhìn xem người cách đó không xa có phải cô ấy không.
“Ừm, sao vậy?” Triệu Niên Niên tháo tai nghe, bật đèn, “Cậu tỉnh rồi.”
Hứa Thư vẫn còn mơ hồ, hỏi: "Mình ngủ bao lâu rồi?"
“Cũng không lâu lắm.” Triệu Niên Niên giải thích nói: “Mấy ngày nay cậu ngủ không nhiều, cho nên mình không có gọi cậu dậy.”
Có lẽ là bởi vì hai ngày nay chất lượng giấc ngủ của cô không tốt lắm, buổi trưa một mình ở ký túc xá rất nhàm chán.
Lại không có việc gì làm, nên nằm ở trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi, ai biết đước nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
“Này, Hứa Thư.” Triệu Niên Niên bắt đầu vào việc chính.
"Hả?"
"Ngày mốt cậu có rảnh không?"
Nghĩ đến ngày kia, tim Hứa Thư đập lỡ một nhịp.
"Ngày mốt không phải thứ bảy sao? Cậu muốn ăn thịt nướng à?"
Triệu Niên Niên nhất thời không biết nên nói chuyện này như thế nào, dù sao cô cũng không biết ngày đó Thẩm Từ Sinh sẽ làm gì.
Xét từ tình hình hiện tại của Hứa Thư, cô ấy chắc chắn 100% là cô sẽ không đi.
Hơn nữa, cô ấy không biết mở miệng với Hứa Thư như thế nào.
Cô chỉ cần nói Thẩm tổng có đưa cho mình hai tấm thiệp mời, anh ta muốn mời chúng ta đến dự tiệc đính hôn của anh ta và Tần Nhiêm kia.
Nhưng mà... nếu nói vậy thì rất khó.
“Có chuyện gì vậy?” Hứa Thư nhìn cô ấy.
“Cũng không có gì to tát, chỉ là,” Triệu Niên Niên búng tay một cái, “Ngày mốt, cậu đi cùng mính đến một nơi được không?”
"Hả? Đi đâu?"
"À thì, là tiệc đính hôn của người đó."
Hứa Thư khẽ cau mày, không trả lời, cô cứ nghĩ mình nghe nhầm rồi.
Triệu Niên Niên nhìn ra suy nghĩ của cô, vội vàng giải thích: "Hiện tại không thể nói cho cậu lý do được, ngày đó cậu chỉ cần đi với mình là được rồi."
Sau một hồi im lặng, cô quay lại, ngồi xuống bàn học.
Cô vẫn chưa thể hiểu được tại sao Triệu Niên Niên lại muôn đưa cô đến đó.
Hứa Thư hỏi: "Chiều nay cậu đi gặp anh ấy."
Triệu Niên Niên thành thật trả lời: "Ừm, gặp ở quán cà phê trước cổng trường."
"Sau đó, anh ấy bảo cậu đưa mình đến đó?"
“Đúng vậy, anh ta đưa cho mình hai tấm thiệp mời, bảo mình đưa cậu đến đó.” Triệu Niên Niên tiếp tục nói, “Nhưng Hứa Thư, mính có hỏi anh ta tại sao lại muốn cậu nhìn thấy lễ đính hôn của anh ta với người phụ nữ khác?”
“Được rồi.” Hứa Thư cắt ngang lời nói của cô ấy, “Mặc kệ là nguyên nhân gì, mình nhất định cũng không đi.”
Đây là lần đầu tiên Triệu Niên Niên nhìn thấy Hứa Thư như vậy, thái độ của cô lúc này quá cứng rắn, cô không còn dịu dàng như mọi khi nữa rồi.
Có lẽ cô thực sự rất khó chịu với chuyện của Thẩm tổng, nếu không thì một người dịu dàng như vậy sao có thể trở nên như thế này.
Triệu Niên Niên biết hiện tại không thể tiếp tục thuyết phục cô nữa, cho dù cô có nói cái gì thì Hứa Thư cũng sẽ không tin, cho nên ngày mai chỉ có thể chờ cơ hội khác nói tiếp vậy.
Hứa Thư căn bản không cho cô ấy có cơ hội nói tiếp chuyện này, cầm lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Tiếng nước róc rách, cô dựa vào vách tường lạnh lẽo, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
*
Buổi tối Thẩm Từ Sinh trở về nhà cũ để ăn tối với Tần phu nhân, Tần Nhiêm cũng ở đó.
"Địa điểm đã được quyết định chưa?"
Tần Nhiêm gắp một ít đồ ăn cho Tần phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Chuẩn bị xong hết rồi, bác cứ yên tâm ạ."
“Vậy thì tốt.” Ánh mắt bà chuyển qua nhìn Thẩm Từ Sinh, “Từ Sinh, con cũng nên để ý một chút, mẹ không muốn đến lúc đó lại có chuyện không hay xảy ra.”
Thẩm Từ Sinh không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu.
Tần Nhiêm trộm nhìn anh một cái, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
“Nhân tiện, Tần Nhiêm.” Tần phu nhân đặt đũa xuống, cười nói: “Đêm nay đừng về nhà nữa, cứ ở lại đây đi, sáng mai để Từ Sinh đưa con về.”
“À.” Tần Nhiêm có chút kinh ngạc.
“À cái gì?” Tần phu nhân nói tiếp: “Con không muốn ở lại trò chuyện với mẹ à?”
“Không phải ạ, con muốn ạ.” Ánh mắt cô ta lại nhìn về phía Thẩm Từ Sinh, giống như đang hỏi ý kiến của anh.
Thẩm Từ Sinh "ừm" một tiếng.
“Cô có thể ngủ ở phòng dành cho khách trên tầng,” anh nói.
Tần phu nhân nhẹ giọng khiển trách: "Ngủ ở phòng dành cho khách là thế nào? Nó là vợ tương lai của con thì đương nhiên phải ngủ trong phòng của con rồi."
“Không sao ạ.” Tần Nhiêm vội vàng nói: “Con ngủ ở đâu cũng được.”
"Nhìn xem, con đúng là đứa bé hiểu chuyện mà."
Thẩm Từ Sinh không nhìn họ, anh cũng không lên tiếng trả lời.
“Từ Sinh, đêm nay con cũng đừng đi, cứ ở lại đây đi.” Tần phu nhân ra hiệu má Trương, “Cô lên dọn dẹp phòng của Từ Sinh một chút, tối nay Từ Sinh và Tần Nhiêm sẽ ở đó.”
Má Trương nhìn Thẩm Từ Sinh, thấy Thẩm Từ Sinh gật đầu bà mới đi lên lầu.
Tần Nhiêm không còn tâm tư ăn cơm nữa rồi, toàn thân cô ta như được ngâm trong một cái chậu mật ngọt vậy.
"Chuyện của con xong hết là mẹ có thể yên tâm rồi." Tần phu nhân kéo Tần Nhiêm nói chuyện, "Mẹ nhìn Từ Sinh lớn lên, tính tình nó cứng rắn lại ngang bướng, con phải kiên nhẫn với nó một chút."
“Con biết rồi ạ.” Tần Nhiêm mím môi cười.
“Sau khi hai đứa kết hôn phải mau chóng có hai đứa con trai mập mạp đáng yêu cho mẹ, chỉ như vậy mẹ mới có thể vui vẻ được.” Bà cầm lấy tay Tần Nhiêm vỗ vỗ, dùng ánh mắt ra hiệu với Thẩm Từ Sinh, rồi mới mỉm cười đi lên lầu.
Danh Sách Chương: