• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây có lẻ là cuộc gặp gỡ chính thức giữa hai người sau mấy tháng xa cách, thực sự rất giống một giấc mơ.

Cho dù Hứa Thư chỉ nhìn thấy bóng lưng, cô cũng có thể biết được người đó là anh.

Là anh, có thể là cô gặp ảo giác rồi.

Nhưng đến khi Thẩm Từ Sinh từ từ quay lại, nhìn thấy Hứa Thư, anh liền sửng sờ.

“Em về rồi à.” Lời nói của anh chưa từng nghĩ ôn nhu đến vậy, “Cái này” Anh nâng túi trong tay lên, tiếp tục nói: “Đây là thuốc Đông y lần trước kê đơn, không phải en từng nói đun thuốc rất phiền phức sao, cái này em chỉ cần đun nóng lên là được, nóng lên là có thể uống rồi.”

Hứa Thư chậm rãi đi tới, nghiêm túc lắng nghe anh nói.

Khi cô đến gần, Thẩm Từ Sinh cũng đã giải thích xong, hai người chỉ đứng đó nhìn nhau.

Giờ khắc này, tựa như ngàn vạn lời nói đều nghẹn ở trong cổ họng, Thẩm Từ Sinh chống lưỡi lên má, hai bàn tay nắm chặt, rồi chậm rãi thả ra.

Lúc này, anh nên nói gì đó, dù chỉ là một câu đơn giản như gần đây em có khỏe không?

Nhưng vừa mới lại nhìn ánh mắt của Hứa Thư, Thẩm Từ Sinh nhất thời không nhớ được mục địch anh đến đây là gì.

“Anh” Anh hít một hơi, cố gắng nói.

Hứa Thư vẫn im lặng như vậy bình tĩnh nhìn anh, trong mắt không có chút xao động nào.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng Hứa Thư đi ngang qua anh, dùng chìa khóa nhàn nhã mở cửa.

Nửa chừng, cô chỉ nói một câu: "Anh không cần lo lắng, nhưng vẫn phải cảm ơn lòng tốt của anh Thẩm."

Nói xong cô chuẩn bị đóng cửa lại.

Thẩm Từ Sinh có linh cảm nếu như hôm nay anh cứ như vậy mà bỏ đi, thì nhất định anh sẽ không thể gặp lại cô nữa.

"Thư Thư."

Cô muốn đáp lại anh theo phản xạ, nhưng cô đã nhanh chóng chặng lại.

Hứa Thư nhìn anh, vẫn im lặng như vậy.

“Trong khoảng thời gian xa nhau này.” Thẩm Từ Sinh nhẹ giọng nói: “Anh rất nhớ em, anh biết lúc đó có thể em không bình tĩnh được, hoặc cũng có thể là vì nguyên nhân nào khác, nhưng anh chỉ xin em đừng rời đi nữa.”

“Toi còn tưởng anh Thẩm đã giải quyết xong mọi hiêir lầm với Bạch Nguyệt Quang của anh rồi chứ.” Hứa Thư bình tĩnh nói.

Ninh Ý tiếp cận Thẩm Từ Sinh vô số lần, nhưng lần nào cô ta cũng bị anh từ chối, thậm chí còn không thèm gặp mặt

"Anh Thẩm." Cô nghiêm túc hỏi: "Ngay từ đầu, anh không hề muốn tôi biết chuyện này đúng không? Hay là anh định giấu tôi cả đời?"

Những gì Thẩm Từ Sinh làm lúc đó chỉ là muốn giữ bí mật chuyện này, để những người biết chuyện đều phải im lặng, anh cứ nghĩ mọi chuyện đã yên ổn, nhưng không ngờ Ninh Ý lại quay về.

Trong những ngày xa cách, thỉnh thoảng anh vẫn nghĩ đến chuyện đó.

Nếu lúc đó anh không vì Ninh Ý mà chọn cô gái này thì có phải mọi chuyễ đã không xảy ra rồi không.

Xét cho cùng, Hứa Thư rất tốt, Thẩm Từ Sinh có hàng ngàn lý do để yêu cô.

“Thư Thư, lúc đó,” anh đành thừa nhận, “Anh định giấu em, sợ nói cho em biết thì mọi chuyện sẽ thành ra như bây giờ.”

Câu trả lời Hứa Thư đã hiểu, cô biết mục đích của mình cũng không trong sạch gì, nên cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

“Tôi mệt rồi, anh đi đi.” Cô nói: “Đừng tới đây nữa.”

Cánh cửa đóng lại, cô lập mọi thứ bên ngoài.

Nửa đêm, trời Nam Chiếu bắt đầu mưa, khung cảnh cô quạnh đến khó tả.

Thẩm Từ Sinh từ cửa chậm rãi đứng lên, hai chân anh tê rần, anh không xem đồng hồ, cũng không biết mình đã ngồi ở cửa bao lâu rồi.

Anh đi xuống cầu thang, lên xe, vừa khởi động xe, vừa suy nghĩ.

Trái tim của cô thực sự rất sắt đá.

Trưa hôm sau, Hứa Thư mang đồ ăn đến bệnh viện cho Tự Kiều, vừa vặn Tự Dạng cũng ở đó, lúc này anh đang đưa lưng về phía cửa gọt táo.

“Cậu tới rồi.” Tự Kiều vẻ mặt ủ rũ, “Ở đây một mình thật sự rất chán.”

Hứa Thư mỉm cười mở hộp cơm, hỏi: "Không phải có anh Tự Dang ở đây chơi với cậu sao?"

“Cậu còn không biết à, anh của mình là người rất nhàm chán á.” Tự Kiều tiếp tục oán trách, “Mình còn tưởng anh ấy ở nước ngoài mấy năm thì sẽ thú vị thêm một chút, ai mà ngờ được vẫn nhàm chán như vậy.”

“Nếu em đã nói vậy.” Tự Dạng giả vờ tức giận, trực tiếp nhét quả táo vào trong tay Tự Kiều, “Phần vỏ còn lại em tự gọt đi.”

Nói xong, anh mặc áo khoác vào, vừa chỉnh lại cổ áo, liền nghe Tự Kiều hỏi: “Anh, anh đi làm à?”

"Đúng vậy."

Tưj Kiều cười nói: "Vậy anh đi mau đi, em có chuyện muốn nói riêng với Hứa Thư."

Tự Dạng bất đắc dĩ nhún vai, đóng cửa đi ra ngoài.

Thời tiết bên ngoài cửa sổ u ám, khiến người ta cảm thấy rùn mình, Hứa Thư bước tới, kéo rèm cửa lại.

“Sao vậy, Hứa mỹ nhân.” Tự Kiều cảm giác được cô có cái gì đó không đúng lắn, “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Có thể có chuyện gì chứ?” Hứa Thư kéo ghế ngồi bên cửa sổ, cúi đầu đọc tin tức trên điện thoại di động, tùy tện nói: “Vừa vặn tối hôm qua gặp một người.”

Nghe vậy, Tự Kiều liền ngừng ăn.

"Người đó là?"

Hứa Thư gật đầu, "Là anh ta."

"Anh ta tới tìm câuh."

Chuyện này vẫn khiến Tự Kiều ngạc nhiên, cô ấy từng gặp và ăn tối với Thẩm Từ Sinh, nên cô ấy biết anh là người thế nào.

Với điều kiện của anh, anh muốn loại phụ nữ nào mà không được chứ?

Tự Kiều lại hỏi: "Anh ta tới tìm cậu làm gì? Hai người làm hòa rồi sao?"

“Không.” Hứa Thư nói, “Đến đưa thuốc cho mình.”

"Cậy không khỏe sao? Mình chưa từng nghe cậu nói qua."

Hứa Thư cười cười, đem điện thoại nhét trở lại túi áo khoác, "Đã lâu lắm rồi."

"Chậc chậc, không ngờ anh ta vẫn còn nhớ."

“Ừ.” Hứa Thư chớp chớp mắt, lơ đãng trả lời: “Anh ta đúng là khó hiểu.”

“Được rồi.” Tự Kiều ăn xong thu dọn mọi thứ, “Không nhắc tới anh ta nữa, chuyện này đã là quá khứ rồi, cậu có cảm giác gì không?”

Cô không đáp, bất giác nhớ tới cảnh tối qua nhìn thấy Thẩm Từ Sinh ở cửa.

Trong phút chốc cô lại cảm thấy vui mừng vì sự có mặt của anh.

Trong niềm vui đó, xen lẫn một chút cảm xúc khó tả.

Giống như, cô vừa hy vọng anh sẽ đến, nhưng lại vừa sợ anh đến.

Mọi thứ quá mâu thuẫn, nghĩ đến đây, Hứa Thư mỉm cười.

“Cậu thấy thế nào?” Tự Kiều căng thẳng hỏi, “Cậu thấy anh mình thế nào?”

"Hả?"

"Mình nói anh trai mình, cậu có thích anh ấy không?"

Hứa Thư cau mày, ngạc nhiên nói: "Mình coi cậu như một người bạn tốt nhất của mình, nhưng cậu lại muốn mình trở thành chị dâu cậu à."

“Ừ, đúng vậy.” Tự Kiều nghiêm túc nói: “Mình muốn cậu làm chị dâu của anh.”

Hứa Thư: "..."

"Stop, cậu có thể bình thường chút không?"

"Mình đang rất bình thường." Tự Kiều nói tiếp, "Không phải mình từng nói muốn giúp cậu tìm người mới sao? Mình thấy anh của mình rất thích hợp, cậu nhìn xem, anh ấy tính tình rất tốt, quan trọng là anh mình chưa từng yêu ai, thầy bói dưới lầu nhà mình từng nói, sau này anh trai mình nhất định rất yêu vợ anh ấy."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK