Mấy người mẹ Kim đã quen ăn bột mì thô nuốt trấu, nên ăn chút bánh bao màn thầu làm từ bột mì tinh liền rất thỏa mãn, họ có thể vẫn luôn ăn những thứ này như món chính. Nhưng mà Kim Dục không quen, cô từ nhỏ đến lớn ăn món chính đều là cơm, lâu như vậy không có ăn cơm cô thật sự rất thèm, cho nên liền quấn lấy mẹ Kim làm bà chưng cơm ăn.
Những người khác thấy như vậy, nghĩ gần đây không có ai, cũng không sợ thiếu lương thực nên đều thả lỏng lại, nghĩ tới lâu lâu đổi cái khẩu vị cũng không tồi nên liền cùng nhau làm cơm ăn.
Mỗi nhà góp một ít gạo và nước để chưng một nồi cơm.
Kim Dục đời trước biết nấu ăn, cũng thích tự mình làm đồ ăn, nhưng lúc nấu cơm đều là dùng nồi cơm điện, chưng cơm cô thật sự một chút cũng không biết làm, cho nên cô liền nắm chặt cơ hội lần này đi theo mẹ Kim nghiêm túc học.
Thấy Kim Dục muốn học nấu cơm, mẹ Kim cũng không giấu riêng, nghiêm túc chỉ dạy cô.
Kim Dục nhìn qua một lần liền học được, cô phát hiện chưng cơm cũng không khó, nhưng rất là phiền phức, lại còn tốn thời gian.
Không biết có phải là do uống nước linh tuyền hay không mà cô cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn trước kia rất nhiều, học mọi thứ rất nhanh, sức lực cũng trở nên lớn hơn, thể chất cũng từ từ phát sinh biến hóa.
Phát hiện chuyện này làm cho tâm tình cô trở nên vui sướng, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi cái nhãn hiệu ốm yếu này rồi.
Cơm với bánh bao màn thầu đều chưng chín rồi, mọi người liền đem bánh bao màn thầu đóng gói lại cất đi, sau đó ba gia đình hùng tiền lại tiêu 15 văn tiền mua 30 bao cải bẹ, một nhà mười bao, dùng để ăn với cơm.
Tại trong cái năm đói kém mà rau dại với bánh bột ngô đều có thể đổi được một đứa con nít này, thì cơm cải bẹ đêm nay đối với đám người cha Kim mà nói chính là mỹ vị nhân gian.
Vui vẻ ăn xong một bữa no nê, Kim Dục thật sự buồn ngủ muốn chết, nên liền đứng dậy muốn đi ngủ.
Cô vừa đứng dậy, Lương Nguyệt với Kim Kiều cũng đứng dậy theo, hai tiểu nha đầu nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau cô.
Kim Dục vừa quay đầu lại thì hai cô bé liền lập tức nhìn sang chỗ khác.
Kim Dục nhíu nhíu mày: “Hai đứa đi theo tỷ muốn làm cái gì?”
Kim Kiều hai người đem đầu vặn trở về, cười ngây thơ ngoan ngoãn, Kim Kiều lấy lòng nói: “Đại tỷ, chúng ta muốn ngủ bên cạnh tỷ.”
Kim Dục không thích ngủ cùng người khác, lúc ở hiện đại cô vẫn luôn độc lai độc vãng, lúc đầu là do thấy mẹ Kim đau lòng lo lắng cho cô, vì để trấn an mẹ Kim cũng như hưởng thụ tình thân ấm áp mà Kim Dục rất vui ngủ cùng mẹ Kim với Kim Kiều. Nhưng sau lại vì trên người càng ngày càng dơ, nhão nhão dính dính thật sự khó chịu, hơn nữa thời tiết lại rất nóng nên cô liền không muốn ngủ cùng hai người mẹ Kim nữa, đều là tự ngủ một mình, cách nhau một khoảng cách.
Thấy Kim Dục không nói lời nào, Kim Kiều bĩu môi: “Đại tỷ, nương nói tỷ quá yếu không thể ở một mình, nên muội phải đi theo bảo hộ tỷ, buổi tối nếu tỷ gặp ác mộng thì muội cũng có thể trấn an tỷ.”
Lương Nguyệt cũng học theo Kim Kiều bĩu môi nói: “Bảo hộ, đại tỷ.”
Kim Dục: “...... Tỷ sẽ không gặp ác mộng.”
Kim Kiều nhào qua ôm lấy cánh tay trái Kim Dục: “Tỷ không gặp thì tốt rồi, vậy thì đổi lại tỷ tới bảo hộ muội đi, muội sẽ gặp ác mộng.”
Lương Nguyệt cũng nhào lại đây muốn ôm cánh tay trái Kim Dục, nhưng nhìn thấy Kim Kiều đang treo ở đó, cô bé không có chỗ ôm, liền quẹo qua một vòng, ôm Kim Dục cánh tay phải nói: “Muội, mộng!”
Kim Dục: “......”
Không lay chuyển được hai cái cô bé này, Kim Dục đành phải đáp ứng rồi, vì thế lúc ngủ cô liền bị kẹp ở trung gian, bị Kim Kiều ôm tay phải, Lương Nguyệt ôm tay trái.
Kim Kiều vừa ngủ vừa lẩm bẩm: “Đại tỷ, trên người của tỷ có một cổ hơi thở rất mát lạnh, dựa gần tỷ ngủ thật thoải mái!”
Lương Nguyệt nhắm hai mắt: “Lạnh!”
Kim Dục nhíu mày: “Có sao? Sao tỷ không cảm giác được?”
Cô cẩn thận ngửi ngửi, trừ bỏ mùi thối thì vẫn là mùi thối, hôi muốn chết, từ đâu ra hơi thở mát lạnh.Đêm khuya tĩnh lặng.
Nửa đêm trước là Lương Nguyên gác đêm, sau nửa đêm là đại biểu ca của Kim Dục - Đinh Phong gác đêm.
Thời điểm thay ca, Lương Nguyên lấy cớ đi phương tiện, cầm rìu đốn củi đi ra sau miếu.
Lặng yên tiến vào núi rừng, hắn dựa theo ký ức đời trước, tìm được hang ổ heo rừng.
Hắn nhặt một tảng đá lên đập vào.
Lập tức có ba con tiểu lợn từng rầm rì từ trong ổ chạy ra, lắc lắc đầu lao về phía hắn.
Lương Nguyên leo nhanh lên cây, từ trong lòng ngực móc ra một cái túi nước nhỏ......Đinh Phong đợi một lúc lâu cũng không thấy được Lương Nguyên trở về, cho rằng hắn đã xảy ra chuyện, đang chuẩn bị đi tìm thì nhìn thấy Lương Nguyên từ trong bóng tối đi ra, trên tay còn kéo một con tiểu lợn rừng đã chết.
Lương Nguyên giải thích: “Mới vừa phương tiện xong thì bị lợn rừng lén tấn công, tôi liền thuận tay đem tụi nó làm thịt.”Đinh Phong khóe miệng giật giật: "
Tụi nó?""
Có ba con""..."
Danh Sách Chương: