Kim Dục thấy vậy liền chỉ chỉ bên phải của ông: “Tống thần y, giỏ thuốc cùng túi của ông ở đằng kia, lúc vừa cứu ông, tôi với nương đều đã nhặt lại hết mấy dược liệu rơi trên đất, toàn bộ đặt ở bên trong, ông kiểm tra xem có còn thiếu thứ gì không.”
Tống thần y vội vàng đi qua nhìn xem giỏ thuốc, thấy cây dược kia vẫn còn ở bên trong, không bị mất liền yên tâm, xoay người đối với mấy người Kim Dục chắp tay: “Cảm ơn cô nương, dược không có thiếu.”
Kim Dục gật gật đầu: “Không thiếu thì tốt.”
Thấy Tống Thừa Viễn lại quay sang nói chuyện với Lý Tín, Kim Dục đám người liền từng người tự đi làm việc của mình, thu dọn đồ đạc trên mặt đất lại, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Cũng không biết Lý Tín nói cái gì, mà lúc Kim Dục quay đầu lại thì thấy sắc mặt Tống Thừa Viễn rất khó coi.
Sau đó, ông cùng với Lý Tín đi tới chỗ bọn họ, nói: "
Tôi thấy tình huống của các vị, hẳn là lưu dân chạy nạn vào trong núi đúng không?”
“Đúng vậy, có chuyện gì không?” Lương Hoành hỏi ngược lại.
Bộ dạng của họ vô cùng chật vật, vừa thấy chính là lưu dân, không có gì để giấu giếm.
Tống Thừa Viễn: “Lý Tín là hộ vệ của tôi, mới từ phủ Khánh Vinh bên kia chạy tới, hắn nói phủ Khánh Vinh đã xảy ra bạo loạn, chết rất nhiều người. Các lưu dân nguyên bản tính toán di chuyển đến Khánh Vinh phủ đều sửa lại phương hướng, tản ra bốn phía phủ thành bỏ chạy, rất nhiều người chạy trốn tới phủ Thành Vận bên này, phát hiện nơi này cũng thực loạn, quan binh bắt người ở khắp nơi, rơi vào đường cùng nên có rất nhiều người chạy vào Dương Đà sơn.”
Nghe vậy, mấy người Kim Dục toàn bộ thay đổi sắc mặt.
Tống Thừa Viễn lại hỏi: “Xin hỏi các vị ân nhân là chuẩn bị đi tới nơi nào ?”
Cha Kim nói: “Chúng ta định vẫn luôn đi về hướng nam.” Ông cũng không tính toán nói cho hai người Tống Thừa Viễn biết bọn họ muốn đi Bách Thú sơn, rốt cuộc bọn họ với hai người kia cũng không thân.
Nhìn ra nhóm người cha Kim là đang đề phòng mình, Tống Thừa Viễn cũng không tức giận, ông vuốt râu cười nói: “Phương nam có rất nhiều thành trấn xinh đẹp, trước mắt còn không có bị ảnh hưởng bởi thiên tai, mấy người đi tới nơi đó sẽ sống rất tốt, chúc mọi người thuận buồm xuôi gió.”
Nói xong ông xoay người nhặt túi lên, từ bên trong tìm ra mười mấy bình dược đưa cho Lương Nguyên, lại từ bên hông túi tiền lấy ra một khối huy chương đồng nhỏ: “Tống mỗ còn có việc, không thể đi cùng các vị ân nhân, ơn cứu mạng không có gì báo đáp, xin hãy nhận lấy khối huy chương đồng với mấy bình dược này. Phương nam có rất nhiều phủ thành quản lý thực nghiêm, nếu quan phủ không cho thông hành, các vị chỉ cần lấy ra huy chương đồng sau đó nói tên Tống thần y của tôi ra, quan phủ ắt sẽ tự cho mọi người qua. Dược bên trong có đuổi trùng dược, kim sang dược, thuốc giải độc, mọi người trước cần đi trong rừng, khẳng định có thể sử dụng tới, chỉ là Tống mỗ lần này ra cửa, mang theo dược cũng không nhiều lắm......”Ông nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy còn chưa đủ, liền kêu Lý Tín đưa sọt qua đây, lấy ra một ít dược liệu dạy cho mấy người Kim Dục nhận biết, sau đó lại dạy bọn họ phương pháp hái với sử dụng dược liệu: “Dương Đà sơn tuy rằng nguy hiểm, nhưng dược liệu cũng rất nhiều, nếu dùng hết mấy dược liệu tôi đưa, thì mọi người cũng có thể tự hái dược liệu để dùng.”
Hiện tại ông không có giấy bút, không có cách nào đem hình dạng với cách dùng viết ra giấy đưa cho mọi người được, chỉ có thể cùng mọi người nói kỹ càng chi tiết, làm cho bọn họ tự mình nhớ kỹ, có thể nhớ được bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu.Ông thật sự rất muốn tự mình mang ân nhân rời đi, nhưng dạo gần đây đang có người truy bắt ông, tuy rằng sẽ không giết chết, nhưng khẳng định sẽ làm cho mấy vị ân nhân bị liên lụy, cho nên ông không thể mang theo bọn họ.
Kim Dục rất ngạc nhiên, không nghĩ tới Tống Thừa Viễn sẽ hào phóng như vậy, không chỉ có cho bọn họ dược với sử dụng danh tiếng của ông, mà còn dạy bọn họ nhận thức một ít dược liệu có thể sử dụng được trong núi sâu, phải biết rằng mấy đại phu khác đều sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết mấy thứ này, trừ phi người đó là đồ đệ của họ.
Tống thần y thật sự rất tốt.Ông không vì danh xưng thần y mà tự cao, cũng không có khinh thường bọn họ là lưu dân, thật sự đáng cứu lắm!
Danh Sách Chương: