Cô sợ tới mức quên giả bộ yếu đuối, dùng thân thể gầy như bạch cốt tinh lấy hết sức bình sinh chạy nhanh như bay, phía sau bò tót còn đuổi theo không bỏ.
“Tiểu Dục!” Thấy Kim Dục bị bò rừng rượt theo phía sau chạy mất vào trong bóng tối, nhóm người cha Kim bị dọa cho hoảng hốt, vội vàng chạy theo.
Lương Nguyên cõng cung tên chạy ở đằng trước, trong tay cầm một chiếc rìu đốn củi đang phát ra ánh sáng lạnh.
“A! Tại sao lại đuổi theo ta?” Bỗng nhiên, phía trước vang lên tiếng kêu thảm thiết của Kim Dục.
“Tiểu Dục!” Kim gia bọn họ đều sắp điên rồi, nhịn không được la lên.
Vừa chạy vừa kêu.
“Con bò đang chết! Mày đừng đuổi theo đại tỷ ta, tới đuổi theo ta này!”
“Con bò ngu ngốc, đồ khốn nạn!”
“Tới đuổi theo chúng ta này!”
Mặc kệ bọn họ la lối như thế nào, bò rừng quyết tâm đến chết cũng không dừng lại, nó chính là muốn đuổi theo Kim Dục.
Trời quá tối lại đang ở trong núi, chạy không được bao lâu, Kim Dục dưới chân liền vướng phải một nhánh dây mây, thân mình ngã về phía trước, lăn xuống một cái đường dốc.
Thấy cô lăn xuống con dốc, bò rừng đột nhiên phanh gấp, khiến cho Lương Nguyên đang đuổi theo phía sau chạy đến thiếu chút nữa đã đụng vào người nó.
Thân thể anh lập tức nghiêng qua, tránh đi bò rừng, đang khi chuẩn bị cho nó một đòn trí mạng.
Bò rừng lại đột nhiên thay đổi lộ tuyến, chạy, thân hình lập tức biến mất vào trong bóng tối.
Lương Nguyên: “......”
Hắn thần sắc khó coi nhìn phương hướng bò rừng rời đi một cái, lại quay đầu nhìn về phía cái đường dốc kia, không chút nghĩ ngợi liền sờ soạng tìm đường đi xuống dốc.
Chờ cho đến lúc đám người cha Kim mồ hôi đầm đìa chạy tới, thì bóng dáng Lương Nguyên đã không thấy.
“Tiểu Dục đâu? Bò rừng đâu? Lương Nguyên đâu? Bọn họ đi đâu rồi?” Kim phụ gấp đến độ hít thở không thông.
Mẹ Kim há miệng thở hổn hển: “Chỉ mới có một chút thời gian như vậy, bọn họ khẳng định chạy không xa, chúng ta tìm xung quanh xem.”
“Đúng vậy, tìm xem!”
“Ầu úuu!” Đang chuẩn bị tìm người thì đột nhiên có tiếng sói kêu từ đằng xa truyền tới.
“Có sói, mọi người yên lặng, cẩn thận một chút, sói là động vật quần cư, chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực đối phó bọn chúng.” Lương Hoành trầm ổn nói: “Nghe thanh âm, sói cách chúng ta không gần lắm, mọi người ngay tại chỗ nhặt củi gỗ, làm cây đuốc, nhóm lửa lên, đem lửa tốt lớn bùng lên, không được chạy lung tung.”
Mọi người trong Kim gia tuy rằng vội vã muốn đi tìm Kim Dục, nhưng lúc này gặp tình huống nguy cấp, bọn họ chỉ đành phải làm theo lời Lương Hoành nói, đi xung quanh nhặt củi nhóm lửa......
Cùng lúc đó, Kim Dục sau khi lăn xuống đường dốc, cư nhiên may mắn tránh được bụi gai đoạt mệnh, cành cây sắc nhọn, các loại đá linh tinh, choáng váng đầu óc rơi xuống trên một mảnh cỏ.
“Đang ở đâu đây?” Xương cốt trên người cô giống như rã rời, toàn thân đau đớn vô cùng, quần áo trên người bị cỏ tranh cắt rách, da thịt lộ ra bên ngoài cũng bị cắt ra một ít vết thương, máu tươi chảy ra, tỏa ra một chút hương thơm lạ lùng như có như không.
Mới vừa bò dậy từ trên mặt đất, Kim Dục nâng mắt lên liền thấy được một con rắn nhỏ.
“A!” Cô sợ tới mức nổi da dà khắp người, lui về phía sau mấy bước, dưới chân không cẩn thận liền dẫm trúng một cái đồ vật, cúi đầu xuống nhìn cư nhiên cũng là một con rắn nhỏ, cô đang đạp lên đầu con rắn, nó đau đớn uốn éo thân mình quấn lên cổ chân cô.
Trái tim Kim Dục đều mau ngừng đập, cô không dám nhấc chân ra, sợ một khi lấy ra thì con rắn kia sẽ cắn cô một cái, đơn giản thừa dịp con rắn nhỏ bây giờ không cắn được cô, lập tức dưới chân dùng sức dẫm bẹp đầu con rắn.
“xì ~”
Cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một âm thanh nhè nhẹ làm cô ớn lạnh cả người lập tức truyền tới.
Quay đầu liền thấy, phía sau có một con rắn lớn to bằng cánh tay, đang đứng cách cô chỉ có nửa mét.
Kim Dục mặt mũi trắng bệch.
“Rầm ầm ầm!”
Tiếng bước chân chạy bộ rung trời động đất xuất hiện, giây tiếp theo, Con bò rừng với cái mũi đang phun khí kia chạy vào trong tầm mắt Kim Dục, phanh gấp trước mặt cô, chân trước đạp lên đầu con rắn lớn.
“Răng rắc!” Đầu rắn thành thịt nát, rắn lớn nằm chết giữa đường.
Kim Dục: “......”
Danh Sách Chương: