Lương Nguyên cúi đầu nhìn Kim Dục, cô ngủ rất say còn nghe được một chút tiếng ngáy, anh đang nhìn nghiêm túc thì đột nhiên phát hiện, trên mặt Kim Dục nhiều thêm một chút thịt, cũng trắng hơn một ít so với lúc trước.
Tuy rằng nhìn vẫn rất gầy yếu, nhưng khí chất lại thay đổi rất nhiều.
Hơn nữa thân thể còn có một cổ mùi hương rất dễ chịu, che lấp đi mùi hôi trên người.
Nghĩ đến gần nhất Lương Nguyệt luôn thích dựa gần Kim Dục, còn nói cái gì mà tỷ tỷ thơm thơm, ánh mắt Lương Nguyên ngưng trọng lên, nhịn không được khom người, ghé sát vào Kim Dục cẩn thận ngửi ngửi.
Quả thực có một cổ mùi hương không biết tên.
Lương Nguyên duỗi tay vén tóc trên mặt Kim Dục ra: “Phải tìm một chút thảo dược che lấp đi mùi hương trên người cô mới được, quá hấp dẫn người!”
Lúc này, Kim Dục đang ngủ say dùng mũi ngửi ngửi trên đùi anh, sau đó nhăn mày lại, lẩm bẩm nói: “Thối quá! Giống như sầu riêng.”
Có lẽ là nhớ tới đã lâu rồi chưa được ăn sầu riêng, cô há miệng cắn lấy đùi Lương Nguyên.
Lương Nguyên đau đến mức khuôn mặt đẹp trai nhăn nhó, lại không dám kêu ra tiếng, duỗi tay nắm lấy cổ áo Kim Dục muốn nhấc cô lên, nhưng Kim Dục lại cắn thật chặt thịt trên đùi anh không bỏ, làm cho trên quần anh toàn là nước miếng.
Lương Nguyên nhịn tới mức gân xanh co giật “......” Muốn điên rồi!
“Mu!” Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng bò kêu, thanh âm còn rất gần.
Lương Nguyên giật mình, không rảnh lo mặt khác, trực tiếp ôm Kim Dục lên, nhịn đau cầm cây đuốc chiếu sáng phía bên ngoài, thế nhưng nhìn thấy một cái thân ảnh rất lớn đang chạy về phía sơn động.
“Mu!” Bóng dáng đó còn phát ra tiếng bò.
“Có chuyện rồi, mọi người dậy mau!” Lương Nguyên hét to một tiếng, dẫn đầu chạy ra sơn động, giơ cao cây đuốc cầm rìu đốn củi lên vung vung muốn xua đuổi con dã thú này, lại không ngờ tới nó không những không sợ, mà còn chạy như bay về phía anh.
Lương Nguyên cũng bởi vậy mà thấy rõ đây là một con bò rừng vô cùng to lớn, trên người tràn đầy cơ bắp, sắc mặt anh liền thay đổi, vội vàng lăn sang một bên né tránh.
Con bò rừng này tại sao lại to lớn một cách đáng sợ như vậy, vẻ ngoài cũng rất khác so với bò rừng bình thường, nhìn nó ít nhất cũng phải nặng hơn ba nghìn cân.
Mọi người trong sơn động cũng nhanh chóng tỉnh dậy, vội càng cầm lấy vũ khí chui ra sơn động, vừa ra tới liền nhìn thấy một con bò rừng siêu to khổng lồ ủi về phía bọn họ, lập tức sợ hãi phân tán ra né tránh, bò rừng hung hăng lao vào sơn động.
Mọi người vội vàng chạy đến bên cạnh Lương Nguyên, một đám sợ tới mức cả người run run.
“Trời ơi! tại sao lại có một con bò to lớn lực lưỡng như vậy!” Cha Kim mấy người chưa bao giờ gặp qua bò rừng.
Kim Dục nuốt nước miếng: “Đó là bò rừng.”
Hơn nữa còn là giống bò tót có thân hình cao lớn cường tráng nhất, tính tình hung hăng nhất.
Con bò rừng mới chạy tới này còn to lớn hơn bò tót mà cô thấy trong vườn bách thú ở hiện đại, chắc nó là vua bò rừng đi!
“Bò không phải ăn cỏ hay sao? Vì cái gì nó tấn công chúng ta? Hay nó muốn ăn thịt người?” Kim Kiều đang nắm tay Lương Nguyệt cảm thấy rất thắc mắc.
“Phanh!” Bò rừng vọt vào trong sơn động không biết đụng trúng cái gì, phát ra một tiếng vang thật lớn, theo sau là tiếng bước chân lộc cộc.
“Nó ra ngoài, mọi người chạy mau!”Đám người Kim Dục cũng không rảnh lo lấy đồ vật, lập tức xoay người chạy.
Nhưng con bò rừng kia tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã chạy ra khỏi sơn động, nhanh như bay lao về phía bọn họ.
Thấy chạy không lại bò rừng, mấy người đàn ông đành phải dừng lại cầm cự, để cho phụ nữ với mấy đứa nhỏ tiếp tục chạy.
Lương Nguyên lấy ra cung tên từ trong tay Lương Hoành, gài lên một mũi tên muốn bắn, nhưng tốc độ bò rừng vô cùng nhanh, lại cũng không tấn công ai, đột nhiên nó thay đổi mục tiêu, vòng qua đám đàn ông bọn họ, chạy như điên đuổi theo phía sau nhóm người phụ nữ con nít.
Tốc độ vừa nhanh vừa dữ dội, làm bụi bặm bay khắp nơi!
Mọi người hoảng sợ thay đổi sắc mặt, Lương Nguyên vội vàng chạy như bay qua, muốn chặn lại bò rừng, nhưng tốc độ đuổi không kịp.
Tốc độ con bò rừng này nhanh đến kinh người, mấy con bò rừng bình thường căn bản không thể so sánh!
Thấy bò rừng xông tới, mấy người phụ nữ với bọn nhỏ vội vàng né tránh, nhưng bọn họ chạy đến đâu, thì bò rừng theo sát chỗ đó.
“Tách ra chạy!” Kim Dục hét to một tiếng, dẫn đầu chạy ra một hướng khác.
Mấy người mẹ Kim cũng từng người tách ra.
Nguyên tưởng rằng tách ra chạy có thể phân tán sự chú ý của bò rừng, lại không ngờ tới nó cư nhiên không giảm bớt tốc độ một chút nào, liền trực tiếp hướng về phía Kim Dục vừa mới tách ra chạy tới.
Kim Dục: “......” Má ơi! Tình huống gì thế? Vì cái gì chỉ đuổi theo ta, là khinh thường ta yếu sao?
Danh Sách Chương: