Tiểu nha hoàn có chút khó khăn, nói khẽ:
- Cô gia, ngài tạm thời đi lòng vòng ngoài tân phòng một chút. Đợi sáng mai, cô gia và tiểu thư cùng đi bái kiến các vị Lão Gia phu nhân tiểu thư trong phủ rồi thuận tiện đi dạo một chút..
Lạc Thanh Chu ngừng lại, tỏ vẻ đã hiểu:
- Được..
Hôm nay thành hôn, Tần phủ có vài nữ quyến cũng chưa hề xuất hiện.
Trong phủ rất nhiều người cũng không biết hắn.
Nếu đi loạn khắp nơi, kinh hãi, mạo phạm đến quý nhân nào đó, đúng là không tốt lắm.
Huống hồ dựa vào thân phận của hắn bây giờ, chính xác là không thích hợp đi loạn khắp nơi.
- Cô gia, vậy nô tỳ dẫn người tới chỗ tiểu thư nhà ta đi..
Tiểu nha hoàn thấy hắn rất dễ nói chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười, cũng không có bởi vì thân phận ở rể của hắn mà xem nhẹ hắn.
Lạc Thanh Chu theo ở phía sau nói:
- Vậy ta có thể vào xem tiểu thư nhà ngươi không?
Tiểu nha hoàn lập tức lắc đầu nói:
- Không được, phải chờ tới trời tối. Cô gia đi dạo bên ngoài một chút, bên ngoài có vườn hoa, cảnh sắc rất đẹp.
Một tiểu nha hoàn khác che miệng cười nói:
- Cô gia gấp gáp như vậy sao?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một nói:
- Đương nhiên gấp, đều đã bái đường xong, ngay cả nương tử nhà mình dài ngắn thế nào cũng còn không biết đâu.
Tiểu nha hoàn tên Thu nhi “hi hi” cười một tiếng, nói:
- Cô gia đừng nóng vội, ban đêm sẽ biết..
Lạc Thanh Chu cười nói:
- Thu nhi cô nương, nếu không ngươi nói cho ta biết trước, tiểu thư nhà ngươi dáng dấp ra sao đi?
Thu nhi cười lắc đầu:
- Nô tỳ cũng không dám nói đâu.
Lạc Thanh Chu nhíu mày, cố ý nói:
- Thu nhi cô nương lớn lên xinh đẹp như vậy, tiểu thư nhà ngươi hẳn là cũng sẽ không kém nhiều ít.
Gương mặt trắng nõn của Thu nhi “bá” đỏ lên, có chút xấu hổ sẵng giọng:
- Cô gia thật là không đứng đắn, nô tỳ... Nô tỳ mới không xinh đẹp đâu..
Lạc Thanh Chu nghe được trong lòng nàng nói.
- Gia hỏa này lá gan thật lớn, vừa vào phủ liền dám đùa giỡn người ta. Nếu đổi lại người khác, khẳng định sẽ đi tìm Lão Gia và phu nhân cáo trạng, hung hăng trừng phạt hắn.
- Nhưng gia hỏa này bộ dáng thật tuấn tú.
Đùa giỡn?
Lạc Thanh Chu nghe được cái từ này, giật mình, lúc này mới tỉnh ngộ.
Thời đại khác biệt, khích lệ cũng có thể biến thành mạo phạm.
Vừa rồi dùng ngữ khí và thái độ tùy ý đó nói với một nữ tử vừa gặp mặt, đúng là có chút lỗ mãng và vô lễ.
Hắn thân phận hèn mọn, lại còn ở rể.
Lẽ ra vừa vào phủ, đối mặt với những tiểu nha hoàn xinh đẹp này, hẳn là không nên nhìn, nói năng thận trọng, không dám nhìn loạn, không dám nói lung tung, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ thất ngôn thất lễ.
Nhưng bây giờ lại biểu hiện quá mức bình tĩnh tự nhiên, hơn nữa còn không cẩn thận lời nói, đúng là có chút không quá phù hợp.
Một đoàn người đi tới vườn hoa ngoài tân phòng.
Lạc Thanh Chu đang muốn tiếp tục nói bóng nói gió, hỏi thăm vị tân nương tử của mình kia thế nào, một thân ảnh diễm lệ đột nhiên từ cửa vòm đi tới.
Chỉ thấy nửa người trên của nàng mặc một bộ áo ngắn, trên cổ áo đính lông nhung đỏ, nửa người dưới mặc váy dài màu hồng, tư thái thướt tha, nụ cười thản nhiên, gương mặt xinh đẹp tinh xảo lộ ra hai lúm đồng tiền thản nhiên, hai con ngươi đen nhánh linh động, mắt ngọc mày ngài, tươi đẹp động lòng người.
Chính là thiếu nữ xinh đẹp trước đó khiến tân khách đầy bàn tỏa sáng hai mắt, lại ngăn đón không cho Lạc Thanh Chu vào tân phòng.
- Bách Linh tỷ..
Đám nha hoàn nhìn thấy thiếu nữ này, trên mặt tràn đầy cung kính, có chút khom người.
Thiếu nữ tên Bách Linh cười đi tới, nói:
- Các ngươi đi xuống trước đi, ta tới bồi cô gia là được.
Mấy nha hoàn cúi đầu lui ra.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, không biết thân phận nàng ta, đang muốn chắp tay hỏi thăm thì thiếu nữ nở nụ cười xinh đẹp:
- Cô gia, ta gọi Bách Linh, là thị nữ tiểu thư, nếu như cô gia không chê, sau này ta cũng có thể hầu hạ cô gia..
Nói xong, lại nhìn Tiểu Điệp bên cạnh hắn một chút, cười nói:
- Nhưng không thể động phòng..
Còn nghịch ngợm nháy nháy mắt:
- Trừ phi tiểu thư đồng ý..
Không ngờ giọng nói nàng lại trong trẻo êm tai như chim sơn ca vậy.
Tuyết đọng còn chưa tan.
Trong hoa viên băng điêu ngọc khắc, trắng phau một mảnh.
Thiếu nữ xinh đẹp tên Bách Linh dẫn Lạc Thanh Chu và Tiểu Điệp vừa đi dạo trong hoa viên, vừa giới thiệu chuyện trong phủ cho hai người nghe.
Chủ yếu là để bọn họ biết một chút quy củ và kiêng kị.
Nói một hồi, Bách Linh đột nhiên xoay người lại, nở nụ cười xinh đẹp:
- Cô gia, nghe nói ngươi là tú tài, văn thải nhất định rất tốt? Ta tên Bách Linh, lấy tên từ chim sơn ca, cô gia có thể đọc bài thơ nào đó liên quan đến chim cho ta nghe một chút không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ: Đây là cố ý thử ta sao? Không biết là nàng ta đột nhiên nghĩ ra, hay là tiểu thư nhà nàng phân phó.