Hắn lại không cẩn thận ngủ thiếp đi.
- Công tử mệt không? Mau mau lên giường ngủ đi.
Tiểu Điệp lấy y phục sạch trong tủ.
Lạc Thanh Chu quay lưng, mặc y phục, lên giường nói:
- Tiểu Điệp, nước cứ đặt ở chỗ đó, sáng mai ta giúp ngươi đổ.
Tiểu Điệp đỏ mặt nói:
- Công tử, nô tỳ. Nô tỳ cũng muốn tắm.
Lạc Thanh Chu ngồi lên giường, nhìn nàng nói:
- Vậy ngươi tắm ở đây đi, có bình phong ngăn cách, ta không nhìn thấy.
- Ồ.
Tiểu Điệp nói thầm một tiếng, đi lấy y phục, đi tới sau tấm bình phong, bắt đầu sột sột soạt soạt cởi váy áo.
Lạc Thanh Chu nghe được nàng nói thầm
- Công tử có thấy, cũng không sao.
Hai người cách bình phong nói chuyện.
- Tiểu Điệp, ngươi cảm thấy công tử tuấn tú không?
- Có, công tử tuấn tú.
- Vậy ngươi cảm thấy công tử ngủ với ngươi, là ngươi chiếm tiện nghi, hay là công tử chiếm tiện nghi?
- Nô tỳ. Nô tỳ chiếm tiện nghi đi.
- Như vậy sao, vậy bản công tử nếu để cho ngươi chiếm tiện nghi, ngươi lấy gì báo đáp?
- Nô tỳ. Nô tỳ.
- Ngươi hát tiểu khúc cho công tử nghe, thế nào?
- Ô ô, nô tỳ không biết hát.
- Vậy múa đi?
- Nô tỳ cũng không biết.
- Nha đầu ngốc, chỉ biết thị tẩm sao?
- Ô ô.
- Tắm nhanh đi, chờ ngươi làm ấm chân đó.
Lạc Thanh Chu không đùa nàng nữa.
Tiểu Điệp tắm xong, cũng không mặc áo ngoài, chỉ mặc yếm thêu hoa sen màu xanh nhạt, liền xấu hổ lên giường, chui vào trong chăn.
Hai chủ tớ mỗi người ngủ một đầu.
Lạc Thanh Chu đưa tay cầm đôi chân nhỏ nhắn mềm mại xinh xắn của nàng, vừa nhẹ nhàng xoa nắn, vừa ôn nhu nói:
- Tiểu Điệp, tới đây có phải cảm thấy vui vẻ hơn không?
Tiểu Điệp núp trong chăn, đỏ mặt nói:
- Ừm, nơi này không ai khi dễ chúng ta, Bách Linh tỷ tỷ và các nha hoàn khác, đều rất tốt.
Lạc Thanh Chu nói:
- Cho nên, làm người phải hiểu được thỏa mãn. Ngẫm lại chúng ta ở Thành Quốc phủ sống thế nào, suy nghĩ lại một chút chúng ta bây giờ, có phải nên cảm thấy may mắn, cảm ơn đúng không?
Tiểu Điệp vểnh vểnh miệng nhỏ, thấp giọng nói:
- Nhưng mà công tử rõ ràng thành thân, lại phải ngủ một mình, tiểu thư nàng…
- Làm sao một mình? Không phải còn có ngươi sao?
- Nô tỳ. Nô tỳ không giống.
- Chỗ nào không giống, Tiểu Điệp cũng tốt, một người có thể làm việc của rất nhiều người. Giặt y phục xếp chăn, bưng trà đổ nước mát xa kỳ cọ tắm rửa, còn ngủ cùng.
- Ô ô, công tử. Đây là nô tỳ phải làm, mà nô tỳ. Nô tỳ còn không có ngủ cùng. Công tử, đêm nay. Nô tỳ…
- Khò khò. Khò khò.
- Công tử.
- Khò khò. Khò khò.
- Ô ô.
…
- Ầm!.
- Ầm! Ầm! Ầm!.
Sáng sớm, dưới ánh nắng tươi sáng.
Lạc Thanh Chu chốt cửa sân, một mình ở chỗ hẻo lánh trong tiểu viện không ngừng đập nện.
Trong cơ thể phun trào nhiệt lưu.
Tay nắm, bả vai, khuỷu tay, phía sau lưng, đùi bắp chân v.v…, đang không ngừng va đập, chỗ chỗ đều bắt đầu phát nhiệt.
Đau đớn ban đầu bị cỗ nhiệt lưu trong cơ thể kia trùng kích, rất nhanh đã tan rã.
Toàn thân da thịt va chạm với thân cây và dưới sự cọ rửa của nhiệt lưu, càng không ngừng biến hóa.
Từ mềm trở thành cứng rắn, lại từ cứng thành mềm.
Trên sách nói, da người luyện đến cực hạn, cứng rắn như đồng, chịu được quyền cước, thậm chí đao kiếm bình thường cũng khó có thể cắt phá, khiến cho toàn thân bị đao kiếm rất khó.
Đồng thời sức mạnh của bản thân cũng có thể gia tăng đến mức độ nhất định.
Ra quyền mạnh mẽ, một quyền có thể đánh nát xương cốt người bình thường!
Không ngừng rèn luyện, Lạc Thanh Chu cảm giác được rõ ràng da toàn thân mình bắt đầu dần dần xảy ra biến hóa.
Từ lúc mới đầu mềm bủng, dần dần căng cứng.
Đồng thời, khí lực cũng dần dần gia tăng.
Dùng đồng thời công tâm pháp cộng thêm luyện thể, quả nhiên làm ít công to!
Cảm nhận được thân thể biến hóa, hắn không dám lười biếng, ăn cơm trưa đơn giản, bổ sung nước lại tiếp tục chịu đựng đau đớn va đập càng nhiều hơn, rèn luyện da.
Hai ngày đảo mắt liền qua.
Thời gian này ngoại trừ Tiểu Điệp, hắn không gặp qua bất kỳ kẻ nào.
Đương nhiên, hắn cũng chưa từng ra khỏi tiểu viện.
Bởi vì những hạ nhân kia đều biết hắn là tú tài, mỗi ngày phải yên tĩnh trong phòng đọc sách, cho nên cũng không có người tới quấy rầy.
Chung quanh cũng rất yên tĩnh.
Tiểu Điệp ban ngày cũng sẽ ra ngoài, nói chuyện phiếm với nha hoàn khác, còn học nữ công.
Hai ngày này.
Lạc Thanh Chu ban ngày rèn luyện da, ban đêm tu luyện nội công tâm pháp.
Mặc dù mệt mỏi, lại vô cùng phong phú.
Lúc tu luyện nội công tâm pháp, khi hắn đập nện thân cây, dùng sức càng nhiều, đau đớn cũng không có gia tăng.
Lúc ở Thành Quốc phủ, giúp Tiểu Điệp xách nước, một thùng nước nhấc lên đi đứng đều khó khăn.
Bây giờ, hắn hoàn toàn có thể một tay nhấc một thùng, từ ngoài viện đi đến phòng bếp.
Hiển nhiên, khí lực cũng tăng không ít.
Ngắn ngủi hai ngày, tu luyện hiệu quả rõ rệt.
Không thể không nói, « Cúc Hoa Bảo Điển » kia tên lấy tuy tùy tiện, nhưng công pháp trong đó lại không phải bình thường.
Ngày hôm sau.
Mặt trời chiều ngã về tây, trời chạng vạng tối.