Mặc dù ở cùng thiếu nữ này rất áp lực, nhưng hắn cũng cảm thấy yên tĩnh và thỏa mãn khác thường.
Lúc hắn tiếp tục vụng trộm nhìn làn váy trên đất suy nghĩ lung tung, màn cửa đột nhiên khẽ động, một bóng người mang theo gió lạnh đi vào.
Lập tức, ngồi xuống đối diện hắn, hai tay khoanh trước ngực, trong ngực ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp như sương, hai con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.
Một kiếm đứt cổ, Hạ Thiền.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, cúi đầu, nhìn chân mình, lập tức lại nhắm mắt lại, giả bộ như nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa xóc nảy mà đi.
Trong xe bốn bề im ắng.
Cổ phát lạnh.
Lạc Thanh Chu tựa hồ có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Con đường này đột nhiên cảm giác thật xa.
Thành Quốc phủ.
Trời còn chưa sáng, quản gia đã dẫn theo người hầu, đem toàn bộ tiền viện chỉnh lý quét dọn một lần.
Trên bàn đá xanh cũng không dính một hạt bụi.
Hai bên vườn hoa, màu xanh biếc dạt dào, sắc màu rực rỡ.
Trước mặt người ngoài, Lạc gia đều ngăn nắp xinh đẹp, sạch sẽ.
Bọn họ không thèm để ý đứa con thứ đi ở rể kia.
Nhưng hôm nay lại mặt, Tần gia cũng có người tới.
Ở Mặc Thành, Tần phủ đã từng sánh vai với Thành Quốc phủ bọn họ.
Mặc dù bây giờ Tần phủ đã xuống dốc, nhưng mà nội tình bên trong vẫn không có người dám khinh thường.
Với lại mối hôn sự này, Lạc gia vốn đuối lý.
Cho nên hôm nay, bọn họ tự nhiên muốn biểu hiện long trọng một chút, không thể để cho người ngoài nói xấu.
Lạc Diên Niên ăn điểm tâm, đang ngồi chờ trong đại sảnh.
Đại phu nhân Vương thị đi hậu viện, nói chuyện với nhị nhi tử Lạc Ngọc của bà ta.
Hôm nay Lạc Ngọc dậy rất sớm.
Đánh mấy bộ quyền pháp xong, trở về tắm rửa, đổi lại y phục sạch sẽ.
Sau đó cũng theo mẫu thân hắn tới sảnh trước.
Lạc Diên Niên nhìn thấy hắn, lông mày hơi nhíu một chút.
Vương thị liền vội vàng tiến lên nói:
- Lão gia, Ngọc nhi chỉ là tới xem một chút, không có vấn đề gì.
Lạc Ngọc cúi đầu cung kính nói:
- Phụ thân bớt lo, Tần gia tiểu thư đã thành thân với Thanh Chu, đương nhiên sẽ không để ý con đâu. Con với nàng cũng chưa có gặp qua, mọi người không cần giới thiệu con, con ở bên cạnh nhìn là được.
Lạc Diên Niên cau mày nói:
- Ngươi muốn nhìn cái gì? Xem trò cười sao?
Lạc Ngọc ánh mắt lấp lóe, cúi đầu nói:
- Tiểu thư Tần gia kia, dù sao cũng từng đính hôn với con, bây giờ lại gả cho người khác, nếu không nhìn một chút, trong lòng luôn có một chút vướng mắc. Phụ thân yên tâm, con biết chuẩn bị thi cử quan trọng, mặc kệ nàng xấu hay đẹp, con chỉ nhìn một chút thôi.
Vương thị bên cạnh cũng nhẹ giọng thuyết phục:
- Lão gia, để Ngọc nhi nhìn một chút đi, không phải hôm nay Ngọc nhi luyện công đều không cách nào tĩnh tâm. Đại tiểu thư Tần gia kia nghe nói là đứa ngốc, không biết nói chuyện, cũng không biết cười, cũng không có người thấy nàng ra ngoài, Tần gia vội vã thành hôn như thế, khẳng định là muốn xung hỉ cho nàng. Để Ngọc nhi nhìn nàng một cái, Ngọc nhi tự nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.
Lạc Diên Niên yên lặng một chút, không nói gì nữa.
Không bao lâu sau.
Vương quản gia từ cửa chính tiến vào, cung kính bẩm báo nói:
- Lão gia, phu nhân, Tam công tử bọn họ tới, đã đến ngoài cửa.
Lạc Diên Niên nói:
- Để chúng vào đi.
Vương quản gia cúi đầu thối lui.
Ánh mắt Lạc Ngọc, xuyên qua đại sảnh, nhìn về phía ngoài đình viện được quét dọn không dính một hạt bụi, trên mặt mỉm cười chuẩn mực lễ phép đón khách.
Ôn tồn lễ độ, nho nhã có thừa.
Nhưng rất nhanh, nụ cười kia đột nhiên cứng ngắc.
Vương quản gia dẫn hai người từ cửa chính đi vào.
Cách rất xa, ánh mắt Lạc Ngọc đột nhiên dính trên người thiếu nữ mặc váy trắng kia, trái tim đang nhảy đột nhiên co rụt lại, con mắt cũng không dời đi được.
Ánh nắng vàng ban mai chiếu xuống trên người thiếu nữ kia.
Như một bức tranh hoàn mỹ không một tì vết, gương mặt tuyệt mỹ khiến cho người nhìn hít thở không thông!
Như tiên nữ thanh thuần thoát tục trên trời bay xuống trần gian!
Da như tuyết trắng, mặt mày như vẽ, tóc xanh như suối, dáng người thướt tha, như người từ tiên cảnh xuất hiện, tinh khiết như băng, xinh đẹp như mộng!
Trong đình viện nha hoàn hạ nhân cung kính đứng hầu, trong khoảnh khắc này, đều lặng ngắt như tờ, đều giống như bị điểm huyệt, mở to hai mắt, không nhúc nhích nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ trước mắt.
Thành Quốc phủ lớn như vậy, hoàn toàn tĩnh mịch.
Vương thị cũng ngốc trệ mấy giây, đột nhiên bừng tỉnh, nhìn về phía con trai mình, khóe mắt có chút co quắp.
Lạc Thanh Chu dẫn tiểu thư Tần gia, chậm rãi tiến vào đại sảnh, sau đó đi đến trước mặt Lạc Diên Niên, quỳ lạy.
Nha hoàn bị Vương quản gia thấp giọng quát lớn, giật mình tỉnh lại, cuống quít bưng trà lên, ánh mắt cứ liếc trộm thiếu nữ váy trắng đẹp như thiên tiên kia.
- Phụ thân đại nhân, mời uống trà.
Lạc Thanh Chu bưng chén trà, đưa tới trước mặt Lạc Diên Niên.
Mà đại tiểu thư Tần gia bên cạnh, vẫn đứng đó, vẻ mặt thản nhiên, cũng không có ý phải quỳ xuống.
Trong đại sảnh, tĩnh không một tiếng động.