Đoán chừng rất nhiều võ giả trong Mặc Thành đều nhất định phải có.
Đến lúc đó chỉ sợ sẽ có một trận long tranh hổ đấu vô cùng kịch liệt.
Thậm chí còn có thể chết người.
Lạc Thanh Chu đương nhiên không hi vọng Lạc Ngọc thành công.
Nếu như đối phương thành công thi vào Long Hổ học viện, đi Ngọc Kinh, vậy thù của hắn chỉ sợ cũng triệt để vô vọng.
Nếu như có thể, mình muốn giết chết hắn trước.
Hoặc là, ngay trên trận tỷ thí kia, trước mặt vị Đại phu nhân kia, làm cho hắn thất bại thảm hại!.
Như vậy, mẫu thân của hắn trên trời có linh thiêng, mới có thể nhắm mắt?
Nhưng mà..
Cơ hội có chút xa vời.
Hắn hiện tại ngay cả luyện da (luyện bì) cũng chưa thành công.
Đối phương có toàn bộ tài nguyên Thành Quốc phủ ủng hộ, mà hắn thì sao?
Người cô đơn, chỉ có thể tự mình tìm tòi.
Mặc dù có nội công tâm pháp và luyện da công pháp, nhưng cũng không có dược vật, đoán chừng tu luyện sẽ rất chậm.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thở dài một hơi, lại không cẩn thận than ra âm thanh.
Bách Linh quay đầu hỏi:
- Cô gia vì sao đột nhiên thở dài, là có cái gì phiền não sao? Có thể nói cho ta biết không.
Lạc Thanh Chu lắc đầu:
- Không có gì.
Bách Linh cười nói:
- Hôm nay cô gia và tiểu thư nhà ta thành thân, hẳn là nên vui vẻ mới đúng, cũng không thể sầu mi khổ não. Nếu để cho người khác thấy được, người ta còn tưởng rằng cô gia vừa tới, chúng ta đã khi dễ cô gia.
Trên mặt Lạc Thanh Chu lộ ra nụ cười khổ:
- Vậy Bách Linh cô nương có thể nói cho ta biết, tiểu thư nhà ngươi có xinh đẹp hay không?
Bách Linh “Phốc phốc” cười một tiếng:
- Cô gia vì chuyện này mà phiền não sao?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Ừm, rất phiền não.
Ánh mắt Bách Linh lấp lóe, cười nói:
- Nếu như ta nói tiểu thư nhà ta dáng dấp rất xấu, cô gia sẽ làm sao? Là muốn hối hôn, hay là phải lập tức chạy trốn?
Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:
- Đều không phải, ta sẽ cố gắng để cho mình cũng trở nên xấu xí, như vậy mới xứng với tiểu thư nhà ngươi.
Bách Linh lần nữa “Phốc phốc” cười ra tiếng, chớp chớp mắt nói:
- Cô gia cảm thấy mình hiện tại nhìn rất đẹp sao?
Lạc Thanh Chu nghiêm túc nói:
- Dù sao cũng không xấu.
Bách Linh lập tức che miệng ha ha ha nở nụ cười, tiếng cười như chuông bạc, chấn kinh chim chóc đứng trên đầu cành cách đó không xa.
Tiểu Điệp theo ở phía sau, hơi kinh ngạc.
Từ lúc nào Công tử biết đùa giỡn khiến nữ hài tử vui vẻ?
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Bất tri bất giác, tà dương đã rơi xuống chân trời.
Lập tức phải động phòng.
Có chút chờ mong, cũng có chút thấp thỏm.
Không hi vọng xa vời tân nương của hắn xinh đẹp như hoa, cũng không hi vọng xa vời tân nương của hắn xinh đẹp như thiếu nữ trước mắt.
Chỉ cầu nàng bình thường, khỏe mạnh, không xấu đến nỗi không muốn ăn là được.
Màn đêm buông xuống.
Dựa theo quy củ, còn có tiệc tối càng náo nhiệt hơn.
Nhưng khi nha hoàn Thu nhi dẫn Lạc Thanh Chu đi tới khách sảnh chuẩn bị mời rượu thì phát hiện nơi đó đã sảnh không người vắng.
Ngoài cửa lớn truyền đến tiếng tiễn khách.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, giẫm lên nền đá xanh sạch sẽ, đi tới.
Ngoài cửa lớn.
Lạc Diên Niên đang nói chuyện với Tần Văn Chính.
Trên mặt những người Lạc gia khác đều mang ý cười dối trá, đang chắp tay cáo từ những người Tần gia.
Lúc Lạc Thanh Chu xuất hiện, bầu không khí có chút cứng lại.
Lạc Diên Niên chỉ liếc qua, chuẩn bị rời khỏi.
Ngược lại Lạc Ngọc, phong độ nhẹ nhàng trở về trên bậc thang, đưa tay vỗ vỗ bờ vai hắn nói:
- Thanh Chu, trong nhà còn có việc, chúng ta phải về trước. Ngươi ở Tần gia phải thiện đãi thê tử thật tốt, hiếu kính trưởng bối, ngày thường rảnh rỗi đều có thể về Thành Quốc phủ xem một chút, Thành Quốc phủ mãi mãi là nhà của ngươi.
Nói lời này, Lạc Diên Niên và những người khác Lạc gia đều âm thầm gật đầu.
Mặt mũi đám người Tần gia âm trầm.
Hắn biểu hiện càng tốt, người Tần gia liền càng phẫn nộ.
Đúng vào lúc này, một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục nhẹ nhàng đột nhiên từ trong nội viện đi ra, vẻ mặt cười lạnh nói:
- Lạc Ngọc, ngươi không cần giả mù sa mưa, giả lão sói vẫy đuôi! Ngươi chướng mắt Tần gia ta, Tần gia ta cũng chướng mắt ngươi. Ngươi hối hôn nhục nhã muội muội ta, nhục nhã Tần gia ta, sang năm Long Hổ học viện khảo thí, Tần Xuyên ta tự mình đòi lại công đạo!
Lạc Ngọc mỉm cười chắp tay, vẫn ôn tồn lễ độ như cũ:
- Tần huynh, nói quá lời, chuyện này, ta cũng không nói là tính, đều là phụ thân mẫu thân ta làm chủ. Còn việc sang năm Long Hổ học viện khảo thí, đến lúc đó hoan nghênh Tần huynh chỉ giáo.
Tần Xuyên híp híp mắt, còn muốn nói gì nữa, Tần Văn Chính đã mở miệng nói:
- A Xuyên, trở về luyện công đi.
Tần Xuyên mặt lạnh, không nói tiếp, nhưng vẫn đứng tại chỗ.
Lạc Ngọc mỉm cười, chắp tay, cáo từ rời khỏi.