Lập tức, hắn tách chân ra, đứng trung bình tấn, giang hai cánh tay, bắt đầu đi theo động tác trong đầu, chậm rãi diễn luyện.
Mặc dù không có khí thế và sức mạnh như vậy, nhưng cũng ra dáng.
Hắn cũng không muốn chỉ làm một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt!
Đánh mấy bộ, toàn thân bắt đầu phát nhiệt.
Đồng thời, thở hồng hộc, chân có chút nhũn ra.
Tố chất thân thể này thực sự quá kém.
Đánh quyền như vậy, khẳng định không hiệu quả gì, nhiều nhất có thể rèn luyện thân thể.
Hay là trước tiên phải tu luyện nội công tâm pháp, luyện da luyện thể!.
Nhìn sắc trời còn sớm.
Lạc Thanh Chu vào phòng.
Ngồi xuống giường, nhắm mắt lại, trước tĩnh tâm nhập định, sau đó trong đầu hiện lên huyệt khiếu đồ kia và cách hô hấp vận khí.
Rất nhanh, lần nữa tiến vào trạng thái luyện công như tối hôm qua chợp mắt trước chậu than.
Lòng đất tối đen, hạt giống bắt đầu mọc rễ nảy mầm, phá lớp đất chui lên, được thấy ánh mặt trời, trải qua gió quật mưa xa, chiếu nắng tắm sương, khỏe mạnh trưởng thành...
Trong bóng tối.
Một sợi khí tức lưu động đi qua từng cái huyệt khiếu trong cơ thể, như hành giả đang hành tẩu.
Qua cầu lên dốc, trèo đèo lội suối.
Vượt mọi chông gai, uốn lượn khúc chiết...
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Ngoài cửa sổ, mặt trời lặn xuống phía tây, khuất sau núi xanh.
Màn đêm buông xuống.
Ánh trăng le lói lặng yên dâng lên.
Tiểu Điệp ôm y phục đã giặt sạch sẽ, từ bên ngoài trở về.
Lạc Thanh Chu đang ở trạng thái như ngủ lại không phải ngủ, rõ ràng nghe được bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa và tiếng bước chân.
Hắn từ từ tỉnh lại, mở mắt.
Luồng khí ở phần bụng kia, ấm áp, vẫn chầm chậm lưu động ở chỗ đó.
- Công tử, người không có trong phòng sao?
Tiểu Điệp đem y phục xếp xong, đặt ở phòng bên cạnh của nàng, sau đó đi tới.
Lạc Thanh Chu mở miệng đáp:
- Ở đây.
Tiểu Điệp vào phòng, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn hắn nói:
- Công tử, người ngồi ở trên giường làm gì? Đọc sách mệt à? Nô tỳ đi lấy cơm cho người, người đợi chút xíu...
Nói xong, nàng ta vội vội vàng vàng quay ra ngoài.
Sau khi Tiểu Điệp rời khỏi, Lạc Thanh Chu nhắm hai mắt lại cảm thụ khí lưu trong cơ thể một chút, vừa xuống giường.
Ra gian phòng, đi tới tiểu viện.
Tuyết lớn đã ngừng.
Nhưng gió lại lạnh thấu xương, nhiệt độ không khí vẫn rất thấp như cũ.
Lạc Thanh Chu mặc y phục đơn bạc, đứng trong tiểu viện, da thịt trần trụi bên ngoài bị gió lạnh thổi đau nhức, nhưng giá lạnh này gần như chỉ dừng lại ngoài da thịt trong chớp mắt liền bị cỗ nhiệt lưu trong cơ thể kia đuổi đi, không xâm nhập vào được nửa phần.
- Nội công tâm pháp này quả nhiên kỳ diệu.
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm tán thưởng.
Lập tức cất bước ra quyền, lại đánh mấy lần bộ quyền pháp hôm nay nhìn thấy ở sân luyện võ kia.
Càng đánh càng thuần thục.
Mặc dù không được đầy đủ, chỉ có mấy chiêu mấy thức, nhưng đánh mấy lần, toàn thân càng thêm ấm áp dễ chịu, cũng không sợ đêm đông gió lạnh nữa.
Lạc Thanh Chu thu quyền thì thấy trước mặt có cây du già to lớn cứng cáp, trong đầu bỗng nhiên hiện ra bức hoạ luyện da trong bộ sách kia.
Luyện thể trước rồi luyện da.
Luyện da cần nội công, ngoại lực va đập, dược vật phối hợp, mới có thể đạt tới hiệu quả làm ít công to.
Lạc Thanh Chu lúc này cảm thấy cỗ nhiệt lưu kia vẫn lưu chuyển trong cơ thể, lập tức vung một quyền, đột nhiên đánh lên trên thân cây thô ráp mà cứng rắn của cây du già trước mặt.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm.
Lạc Thanh Chu bỗng nhiên cảm thấy mu bàn tay truyền đến một trận đau đớn.
Nhưng dưới sự bảo hộ của cỗ nhiệt lưu trong cơ thể kia, cảm giác đau đớn không ngờ lại lại nhanh chóng biến mất.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua mu bàn tay, cũng không có vết thương.
- Ầm!.
Hắn lần nữa vung ra một quyền, đánh lên trên thân cây.
Đau đớn vẫn như cũ đến nhanh, cũng đi nhanh.
- Ầm! Ầm! Ầm!.
Hắn tách hai chân ra, tiếp tục giơ quả đấm, dựa vào cỗ nhiệt lưu trong cơ thể kia và thân cây cứng rắn tới rèn luyện da trên mu bàn tay.
Đánh đấm một hồi, lại đột nhiên quay người, lấy khuỷu tay, lấy vai, lấy lưng, va vào thân cây.
Cây du già cứng cáp kia vẫn lù lù bất động dưới ánh trăng.
Không lâu lắm, toàn thân Lạc Thanh Chu đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
Đồng thời, cỗ nhiệt lưu trong cơ thể kia đã thối lui.
Mu bàn tay của hắn, bả vai, phía sau lưng, chỗ khớp nối khuỷu tay, đều bắt đầu đau nhức.
Hắn không dám luyện nữa, đành phải ngừng lại.
Tố chất thân thể quá yếu, không thể gấp gáp.
Chỉ có thể tiến hành theo chất lượng, chậm rãi tu luyện.
Không bao lâu.
Tiểu Điệp bưng màn thầu và cháo gạo trắng, đỏ mắt đi về.
Lạc Thanh Chu đi theo nàng vào phòng, nhìn bộ dáng nàng ủy khuất nói:
- Tiểu Điệp, sao vậy? Lại có người khi dễ ngươi sao?
Tiểu Điệp buông cơm tối xuống, nước mắt tại trong hốc mắt đảo quanh:
- Công tử, những nha hoàn và bọn người hầu kia đều đang cười nhạo người..
Lạc Thanh Chu nhịn không được cười lên:
- Chỉ có vậy thôi?