Nhưng đối phương nhiều nhất chỉ là đi thuyền trong hồ hái chút đài sen, hoặc là đi du ngoạn lầu các giữa hồ, sẽ không đi rừng trúc vắng vẻ đó.
Cho nên chỗ đó hẳn là một nơi tu luyện tốt.
Lạc Thanh Chu theo ven hồ đi thẳng về phía trước.
Xuyên qua một vườn hoa, bước lên một đường nhỏ phủ đá cuội.
Lập tức tiến vào rừng trúc kia.
Rừng trúc rất lớn, tĩnh mịch yên tĩnh.
Mặt đất phủ lá rụng thật dày, tuyết đọng còn chưa hoàn toàn tan hết.
Mấy chú chim nhỏ nhảy nhót giữa rừng, cũng không có phát ra tiếng lớn lắm, nhìn thấy hắn, tựa hồ cũng không sợ.
Hơn mười cây đại thụ phân bố bên trong, sinh trưởng vô cùng cứng cáp.
Có một cây to ba người ôm không hết, trên cành vẫn một màu xanh biếc, không sợ phong tuyết, không biết giống cây gì.
Lạc Thanh Chu đi dạo một hồi, phát hiện nơi này đúng là một chỗ tốt để tu luyện.
Nơi này ánh nắng rất khó chiếu xuống, trong không khí đầy mùi lá cây mục nát.
Mặt đất cũng không sạch sẽ, lại vắng vẻ, không có bất kỳ cảnh trí gì.
Ai sẽ đến chứ?
Mà nơi này cách lầu các giữa hồ lại xa, lại có rừng trúc rậm rạp che đậy, cho dù vị Nhị tiểu thư kia đột nhiên đến lầu các du ngoạn, cũng không nhìn thấy hắn.
- Tốt, sau này ở chỗ này tu luyện!
Lạc Thanh Chu đi tới trước cây đại thụ kia, đột nhiên một quyền đánh ra, “bộp” một tiếng đánh lên trên thân cây cứng rắn.
Mu bàn tay truyền đến một cỗ đau đớn.
Nhưng đau đớn này cũng không tiếp tục bao lâu, liền nhanh chóng tiêu tán.
Lực đạo một quyền này so với hắn trước đó cũng lớn hơn nhiều.
Mấy ngày nay liên tục tu luyện, không chỉ có khiến cho da toàn thân hắn biến đổi càng thêm cứng cỏi, càng có kháng kích đả lực, còn khiến cho khí lực của hắn cũng tăng lên không ít.
Hắn không tiếp tục làm thư sinh yếu đuối ngay cả một thùng nước cũng xách không nổi, một con gà đều giết không chết như trước đây nữa!
Tuyệt không thể lười biếng.
Còn phải ngày càng mạnh hơn, tiếp tục cố gắng hơn!
Nhìn sắc trời.
Trời chiều đã xuống núi, màn đêm lặng yên rơi xuống.
Hắn không dám chờ lâu, lập tức ra rừng trúc, trở về tiểu viện.
Tiểu Điệp đã bưng cơm tối tới, mỏi mòn ở cửa chờ hắn.
Thấy hắn từ vườn hoa ra, tiểu nha đầu nháy mắt hỏi:
- Công tử, người không ở trong phòng học cho tốt, lại đi bên hồ sao? Một mình đi sao?
Lạc Thanh Chu vào tiểu viện nói:
- Dĩ nhiên không phải một người.
Tiểu Điệp lập tức theo ở phía sau hiếu kì hỏi:
- Còn có ai? Bách Linh tỷ tỷ, hay là...
- Tiểu Đào, Thu nhi.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống bàn đá, thuận miệng bịa chuyện.
Tiểu Điệp sửng sốt một chút, lập tức “phốc phốc” cười một tiếng:
- Công tử gạt người, tiểu Đào tỷ tỷ và Thu nhi tỷ tỷ buổi chiều đều ở cùng nô tỳ, nô tỳ đi các nàng còn không có rời khỏi đâu.
Lạc Thanh Chu không có đùa nàng nữa, cầm lấy đũa nói:
- Hôm nay các nàng dạy ngươi cái gì rồi?
Tiểu Điệp vừa bới cơm cho hắn, vừa vui vẻ nói:
- Thu nhi tỷ tỷ dạy ta thêu mẫu đơn, tiểu Đào tỷ tỷ dạy ta thổi tiêu.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua miệng nhỏ của nàng, nói:
- Học như thế nào?
Tiểu Điệp có chút xấu hổ:
- Nô tỳ đần quá, còn chưa có học được đâu.
Lạc Thanh Chu cười nói:
- Làm gì nhanh như vậy. Từ từ, bất cứ chuyện gì cũng không thể một lần sẽ xong, phải luyện tập nhiều.
- Ừm, công tử nhanh ăn cơm đi, trời lạnh, để một lúc đồ ăn sẽ nguội mất.
Tiểu Điệp không dám nói nữa, giúp hắn múc một chén canh.
Sau khi cơm nước xong.
Lạc Thanh Chu đi phòng bếp, nấu một nồi nước sôi lớn.
Nước đang nấu, hắn đem thùng tắm chuyển vào phòng.
Tiểu Điệp đang ăn cơm trong tiểu viện, thấy hắn một người đi nơi hẻo lánh chuyển thùng gỗ lớn, vội vàng đứng lên nói:
- Công tử, người đừng động tay, nô tỳ tới giúp người, thùng gỗ kia thật nặng, cẩn thận đè người.
Vừa nói xong đã thấy hai tay Lạc Thanh Chu mở ra, ôm thùng gỗ lớn lên, đi vào trong phòng.
Tiểu Điệp lập tức sững sờ tại chỗ, ngốc trệ mấy giây, vội vàng đi vào theo.
Lạc Thanh Chu ôm thùng gỗ lớn, đặt trong phòng sau tấm bình phong.
Tiểu Điệp đứng ở cửa ra vào, mở to hai mắt nhìn hắn nói:
- Công tử, người... khí lực của người, làm sao thay đổi lớn như vậy?
Mặc dù trong thùng tắm không có nước, nhưng là thật nặng.
Công tử ngay cả một thùng nước nhỏ đều không xách nổi, bây giờ làm sao một mình ôm cả cái thùng gỗ lớn như vậy vào phòng?
Lạc Thanh Chu vỗ tay cười nói:
- Gần đây ăn thịt, khí lực tăng không ít.
Tiểu Điệp bán tín bán nghi nhìn hắn:
- Nhưng mà nô tỳ gần đây cũng ăn thịt, khí lực vẫn nhỏ như vậy, một chút cũng không có tăng lên đâu.
Lạc Thanh Chu đi ra khỏi phòng nói:
- Ngươi là nữ hài tử, làm sao so với ta.
Tiểu Điệp nhìn bóng lưng vẫn có chút gầy gò như cũ, trăm mối vẫn không có cách giải.
Nước đun xong, Lạc Thanh Chu vào nhà tắm rửa.
Tiểu Điệp rửa sạch bát đĩa, đưa về phòng bếp, sau đó vội vàng chạy về giúp hắn kỳ cọ tắm rửa.
- Công tử, trên người người thật là dơ nha…