Sở Viêm cảm thấy mình lo lắng thừa rồi, cô căn bản chẳng hiểu anh nói gì
Nếu không phải đúng lúc gặp cô hốt hoảng chạy ra từ thang máy thì anh cũng chẳng biết có chuyện xảy ra
Nếu anh không gọi cảnh sát thì sao? Nếu anh không kịp chạy đến thì sao? Cô chẳng bao giờ nghĩ tới hậu quả cả. Anh mặt mũi lạnh lùng trở về phòng
Diệp Tử Yên lúc này mới chậm chạp bước vào. Lão Lục thấy cô liền hỏi han ân cần, dặn cô đừng lo lắng quá
Cô không sao, nhưng chỉ sợ Lâm Tích bị ám ảnh tâm lí. Cô cũng kêu thầy về nghĩ ngơi, cô liền trở về phòng mình
Thấy phòng tắm bật đèn, cô tới gõ cửa: “ Lâm Tích cậu ở trong đó sao?”
“ Diệp Tử Yên mình…”
“ Mọi chuyện đã ổn rồi cậu không cần lo lắng, mở cửa cho mình nha. Được không?" Diệp Tử Yên dùng giọng nói hết sức dịu dành khuyên Lâm Tích mở cửa
Lúc này Lâm Tích bỗng òa khóc:” Yên Yên đều tại mình là do mình suy nghĩ không chu toàn, nếu lỡ như…. Lỡ như hai tên đó cũng bắt được cậu thì phải làm sao”
Diệp Tử Yên cũng ngơ luôn rồi: nữ chính nhốt mình vì làm liên lụy đến cô sao? không phải nữ chính bị hai tên kia dọa ngu luôn rồi chứ
“ Không phải mình đang ở đây sao, cậu mở cửa đi chúng ta ra ngoài nói chuyện”
Cuối cùng Lâm Tích ngoan ngoãn nghe lời, mở cửa
Nhưng vừa thấy Diệp Tử Yên, Lâm Tích lại bật khóc
“ sao lại khóc nữa rồi, ngoan nào, mau nín đi” Diệp Tử Yên sử dụng chiêu dỗ con nít của kiếp trước nhưng vẫn không ăn thua. Chẳng lẽ cô còn phải nói: cậu mau nín đi mình cho kẹo sao?
“ Nếu cậu không nín thì mình sẽ mặc kệ cậu”
Lâm Tích đáng thương nói: “ Yên Yên cậu đừng bỏ mặc mình có được không?”
“ Mình ở đây”
Hai người im lặng một lúc lâu, bỗng Lâm Tích nói: “ Yên Yên, trước đây khi biết cậu là Diệp gia tiểu thư mình rất sợ, sợ cậu sẽ giống như những người khác khinh thường mình. Không chơi với mình”
Diệp Tử Yên như hiểu ra gì đó: “ vậy nên cả tháng nay cậu đều không nhắn tin cho mình”
Lâm Tích cúi mặt xuống: “ mình sợ làm phiền cậu”
“ Lâm Tích cậu có từng nghĩ nếu mình khinh thường cậu, thì có thể giảng cho cậu những bài olympic đó sao? Mình cũng chẳng thấy phiền dù sao chúng ta cũng là bạn”
Nghe được câu “ là bạn” trong miệng Diệp Tử Yên, Lâm Tích nước mắt lại tự động rơi xuống
“ Được rồi, bà cô của tôi ơi, cậu còn khóc nữa là mai sẽ thành vịt con xấu xí đó. Mau đi rửa mặt rồi đi ngủ thôi”
Lâm Tích ngoan ngoãn nghe lời, lúc nằm lên giường vẫn không tự chủ được hỏi: “ Yên Yên, chúng ta là bạn đúng không?”
“ đúng vậy”
“ Cậu thật tốt, Yên Yên”
Lâm Tích vốn rất tự ti về gia cảnh của mình, cô luôn sợ người bạn Diệp Tử Yên này cũng ghét mình. Nhưng đêm nay mọi chuyện đều được hóa giải. Lâm Tích liền ngủ rất ngon
Diệp Tử Yên thầm nghĩ: cốt truyện bị thay đổi mất rồi. Mình nữ phụ số một lại làm bạn thân với nữ chính. Thôi vậy, dù sao nữ chính cũng rất hợp ý cô. Rất dễ thương a
Hôm sau, mọi người xuống sảnh khách sạn để ăn sáng
Sở Viêm không còn tức giận như hôm qua nữa nhưng anh không để ý đến cô a
“ tức giận ai mà không biết chứ”
Lâm Tích thấy cô tức giận, liền tò mò hỏi: “ Cậu với Sở đại thần làm sao thế?”
“ Cái gì mà làm sao chứ. Không phải do cậu ta hôm qua tự nhiên lại tức giận, còn ngó lơ mình sao”
Cô lại nói tiếp: “ tên Sở Viêm đáng ghét đó”
“ Yên Yên à, mình cảm thấy Sở Thiếu là lo lắng cho cậu nên mới tức giận a” Lâm Tích nói
“ Dù sao cậu cũng là con gái lại đi cứu mình như vậy rất nguy hiểm”
“ Cậu ta mà lo lắng sao” cô thầm bĩu môi
Có lo cũng là lo cho nữ chính a. Cô chỉ là nữ phụ nhỏ nhoi thôi cần nam chính đại nhân quan tâm sao
“ Hay cậu thử dỗ cậu ấy xem sao” Lâm Tích bỗng đề nghị
“ Dỗ gì chứ là làm hòa làm hòa có được không” Diệp Tử Yên trợn mắt nói
Danh Sách Chương: